Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 62 : Thủy Chiến Thảm Liệt (2)

Ngày đăng: 20:17 19/04/20


Trên mặt nước, chiến đầu kịch liệt vẫn đang tiếp tục.



Có mấy đội tiểu thuyền của Cự Sơn, muốn leo lên thuyền của quan binh, đám hảo hán cầm đao muốn lao lên chém giết.



Phần lớn quan binh sử dụng trường thương, vương ra trên mặt nước, đâm vào đám phản tặc, ném chúng xuống nước.



Đám thủy quân Cự Sơn, một mặt thì chiến đấu, một mặt khác thì lại kinh ngạc, vì sao mà tác chiến đến giờ, các huynh đệ dưới nước còn không khiến thuyền quân địch bị chìm, hại đám huynh đệ chết rất nhiều là sao?



Đang suy nghĩ, dưới mặt nước lại xuất hiện một thi thể khiến đám phản tặc chú ý, sau đó thì có người nhận ra hét lớn: "Tiểu đệ, ngươi tại sao lại chết thảm như vậy!"



Vị hảo hán này vội vàng nhảy xuống nước, cũng không thèm để ý nước sâu, liều mạng bơi đến bên cạnh thi thể kia, ôm lấy thi thể huynh đệ mình, khóc rống lên, khiến người khác cũng phải rơi lệ.



Tiếng kêu sợ hãi này khiến cho song phương đang giao chiến phải chú ý. Rất nhiều thi thể của đám phản tặc dần nổi lên, những người bên trên có thể nhận ra đều kinh hãi hô lớn, không hiểu là đám thủy quỷ luôn luôn dũng mãnh sao bây giờ lại thành cái dạng này.



Bên trong quan quân đã sớm hoan hô như sấm, ánh mắt đầy vẻ không dám tin mà hét lớn: "Thủy quỷ xong rồi! Đám thủy quỷ của phản tặc Cự Sơn, tất cả đều chết trong nước rồi!"



Trên đại thuyền, Lý Tiểu Dân vui vẻ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: "Bọn chúng thì tính gì là thủy quỷ, về sai mới thật sự thành thủy quỷ đấy!"



Gan của đám thủy khấu Cự Sơn như vỡ nát, tuy là không hiểu rút cục đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều chỉ biết chèo thuyền trốn chết.



Chỉ đáng tiếc là chúng chợt phát hiện ra trong thuyền đã có nước. Lập tức có người kinh hô: "Xong rồi, thuyền bị phá thủng!"


Lý Tiểu Dân thúc ngựa tiến đến sau Tần quý phi, cười nói: "Tần tướng quân quả là người giỏi giang, thời gian ngắn như vậy đã chuẩn bị sẵn sang, thật là bội phục nha!"



Tần Nghi Phúc vội vàng cười bồi nói: "Lý phó soái quá khen, mạt tướng thật không dám nhận. Tiểu tướng đây chỉ là một chút thông minh, làm sao có thể so với Lý phó soái túc trí đa mưu lại anh dũng vô cùng, lập nhiều đại công, khiến người ta kính ngưỡng vô cùng!"



Lý Tiểu Dân cười khiêm tốn, trong lòng lại siu nghĩ: "Tất cả đều là người nhà, đừng kêu cấp bậc, cứ kêu thẳng là dượng, vậy không phải là tốt hơn sao?"



Tần Nghi Phúc làm sao có thể biết được người cô mà mình vô cùng tôn kính lại cùng tên tiểu tử trước mặt này thân như vợ chồng, vì thế vẫn rất cung kính chờ lệnh của tần qúy phi, sau khi nghe lệnh của nàng, sẽ đưa quân tấn công Cự Sơn.



Lý Tiểu Dân công sơn công thành cũng không lành nghề, bởi vậy chỉ đứng ở đằng sau đại quân vui vẻ quan chiến, nhìn Tần Nghi Phúc tự mình xông pha.



Dụng cụ công sơn đều đã chuẩn bị kỹ càng, đang lúc đại quân muốn tiến đến gần Cự Sơn thì chợt nghe thấy một trận trống trận vang lên, sơn môn đã xuất hiện một chi binh mã, lao xuống từ trên núi, triển khai thế trận trước núi, mười mấy tên thủ lĩnh dàn ngựa mắng trận.



Tần Nghi Phúc dẫn quân tới trước trận, thấy cường đạo bừa bãi như vậy, bị quan quân bức đến tận chân núi mà vẫn dám ra nghênh chiến, trong lòng rất kinh ngạc, vội dẫn quân tới gần địch, thúc ngựa quát lớn: "Giặc cỏ Cự Sơn, thấy quân triều đình đến đây, sao còn không quỳ xuống đầu hàng, muốn chết hay sao?"



Đám đầu lĩnh Cự Sơn nghe thấy thế đều mắng lớn. Nhưng lại có một đạo sĩ ngừng mắng, thúc ngựa đến trước trận, lạnh lùng quát: "Tên tiểu bối kia, hôm nay đến đây, bần đạo muốn cho người biết thiên hạ có bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ!"



Tần Nghi Phúc trông thấy đạo sĩ từ xa, trong lòng rất kinh ngạc, biết đó là đạo sĩ đã giết hai người Trí Tinh Tinh, chính là [Xuất Vân Long] Công Tôn Bất Bại, vì thế vội vàng chăm chú nhìn kỹ mặt hắn, thấy hắn dáng người cao gầy, tuổi chừng 50, khuôn mặt già nua, thân mặc đạo bào, râu tóc tung bay trước ngực, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.



Công Tôn Bất Bại cười lạnh vào tiếng, sau đó hướng về phía một tên đầu lĩnh quát: "Tống Võ, ngươi lên trước, chém lấy thủ cấp tên tiểu bối kia về cho ta!"



Tên đầu lĩnh kia mặc áo da hổ, dáng vẻ hùng dũng thúc ngựa tiến vào trận, rồi ngửa mặt cười lớn nói: "Ta 13 tuổi đã lên núi, tam quyền lưỡng cước đánh chết hổ, ngươi thấy áo da hổ này, chình là chứng minh của ta. Tiểu bối ngươi, thấy thần uy của ta, còn không mau quỳ xuống mà cầu xin ta thứ sao?"