Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 99 : Ngăn Cản Sóng Dữ (2)

Ngày đăng: 20:18 19/04/20


Ba người chủ sự trong cấm quân mặt đều biến sắc, Tiễn Tùng và Lý Hùng nhìn Đông Võng Tử, chỉ mong hắn có thể ngăn cơn sóng dữ, nghĩ ra biện pháp gì đó để cứu vãn tình thế.



Trông thấy những ánh mắt căm thù của chúng tướng lĩnh cấm quân, Đông Võng Tử trong bụng thầm nổi giận. Bản thân lão từng thi chú hại chết bao nhiêu người, cũng từng uy hiếp bao nhiêu người, những thân nhân của người bị thi chú chưa bao giờ dám phản kháng lại lão. Nhưng hôm nay không ngờ lại thất bại, bị người ta cướp đi nhục thân của những người chịu thuật, bây giờ cứ cho là mình có phương pháp uy hiếp bọn họ, nhưng địch quân cũng có cách nắm giữ tính mạng những người chịu thuật, nếu mang ra uy hiếp thân nhân người chịu thuật thì cả hai bên coi như ngang tay.



Đông Võng Tử nghiến chặt răng, lão đã quyết định nhẫn tâm: nếu đã khó khống chế được những người chịu thuật kia, vậy không bằng lão lén ra tay giải quyết bọn họ, để cho chúng tướng lĩnh nghĩ rằng thân nhân mình chết trong tay Lý Tiểu Dân. Dưới sự thù hận không chừng họ sẽ dẫn quân tấn công mạnh để mong có thể báo thù rửa hận.



Số người chịu thuật tầm khoảng vài chục người, cũng chỉ có pháp lực cường đại như Đông Võng Tử mới có thể đồng thời khống chế hồn phách của nhiều người sống như vậy mà không quá trầy trật. Mấy chục người gỗ cũng không phải là nhỏ, không thể mang hết trên người được, nên lúc này đều được để trong một cái túi da đeo ở cổ ngựa. Đông Võng Tử tiện tay lấy một cái người gỗ từ trong túi da ra, cũng chẳng cần nhìn xem ở trên viết tên tuổi cùng ngày sinh tháng đẻ của ai, chỉ cầm cương châm đâm mạnh vào vị trí trái tim!



Trên tường thành đột nhiên vang lên một tiếng thét thảm thiết, một phụ nữ trung niên vốn đang mê man, được quân linh dìu đỡ, đầu gục xuống, vào lúc cương châm đâm lên người gỗ thì đột nghiên ngẩng đầu lên thét chói tai, trên mặt lộ vẻ sợ hãi cùng đau đớn!



Hai binh lính đang đỡ nàng sợ run người, vội vàng thả tay để nàng ngã ra mặt đất. Sau khi đỡ sợ thì tới đỡ dậy xem xét, không ngờ ngàng đã hương tiêu ngọc vẫn, khí tuyệt thân vong rồi.



Một tướng lĩnh cấm quân ở ngoài thành trông thấy thì lòng như đao cắt, khản giọng hét lên:" Hiền thê!"



Lý Hùng liếc thấy động tác của Đông Võng Tử nhưng cũng không chỉ ra, ngược lại còn dùng ánh mắt ra lệnh cho thân binh đứng bên cạnh quây vào che tầm nhìn mọi người cho lão, rồi vung đao hét lên giận dữ:" Lý Tiểu Dân! Ngươi thấy chúng tướng quân một lòng vì nước, không chịu đầu hàng ngươi liền hạ độc thủ như vậy! Đồ ác độc, quả không hồ là thái giám hậu cung tâm địa như rắn độc!"



Gã còn chưa dứt lời thì một ông lão đứng đằng sau Lý Tiểu Dân lại hét lên thảm thiết rồi gục ngã, hai con ngươi lồi cả ra, mặt lộ vẻ đau đớn vô cùng.



Chúng tướng cấm quân đều hét lên điên cuồng, ánh mắt vừa căm hận lại vừa cầu xin sự thương xót nhìn về phía Lý Tiểu Dân, lớn tiếng hô:" An Nam Tướng Quân, đừng ra tay! Mạt tướng nguyện hàng!"



Tiếng xin hàng còn chưa dứt thì lại có một người gặp phải độc thủ, cả người đổ ập xuống sau lưng Lý Tiểu Dân, hai mắt cũng trợn trừng, chết không rõ ràng.



Thấy Lý Tiểu Dân liên tiếp ngầm hạ độc thủ, chúng tướng vừa sợ vừa giận, những tướng lĩnh vừa mất đi thân nhân càng khóc rống lên, lớn tiếng mắng chửi. Họ gần như mất đi lý trí, chỉ biết dẫn theo thân binh lao thẳng về ngự lâm quân ở phía trước mà giết.



Trên thành Kim Lăng, Lý Tiểu Dân trong bụng thầm nổi giận, phất tay chỉ về phía Đông Võng Tử, lạnh lùng quát to:" Yêu đạo, ngươi ngầm hại người lại muốn đổ vạ cho ta, đạo lý gì vậy?"



Trong cơn giận dữ, hai mắt hắn trợn tròn, một cỗ khí thế cuồng bạo từ trên người hắn phát ra, hai tay rung lên, đằng sau người hắn đột nhiên xuất hiện ba bóng người cùng mặc đồ mày trắng đứng sừng sững giữa không trung, chỉ là bóng người hơi mờ nhạt, nhìn không rõ.



Thấy bạch y pháp thân của An Nam Tướng Quân xuất hiện, các binh lính sợ tới mức trợn mắt há mồm, ngoại trừ mấy tướng lĩnh cấm quân đang mất đi lý trí mà dẫn thân binh chém giết điên cuồng ra, những người còn lại đều dừng tay, ngơ ngẩn nhìn hai vị pháp sư đấu phép.



Hai tay Lý Tiểu Dân vung về phía trước, lạnh lùng quát:" Yêu đạo, xem pháp thuật lợi hại của ta!"



Ba bóng trắng lơ lửng trên không trung sau lưng hắn đồng thời khua tay chỉ về phía trước.
Tần quý phi lòng nóng như lửa đốt, nàng đi cả ngày lẫn đêm, được nửa đường thì gặp được một nhánh quân. Đó là do trưởng tử của Tần lão tướng quân chủ trì Bắc Lộ quân nhận được bồ câu đưa thư của nàng, liền phái nhi tử của mình là Tần Nghi Phúc dẫn theo năm vạn đại quân tới cần vương cứu viện. Trông thấy cô mẫu hắn vừa mừng vừa sợ, vội vã chào hỏi rồi đem quyền tướng quân giao cho Tần quý phi.



Lúc này Tần Quý Phi dẫn theo đại quân tới vừa kịp. Cho mọi người nghỉ ngơi một chút rồi nàng đem quân đánh úp, từ phương Bắc xông tới ào ạt, khiến cho hậu trận của phản quân rối loạn!



Tiễn Tùng nghe tin báo thì càng hoảng sợ, đang muốn tìm đường bỏ chạy thì chợt thấy phía Tây bụi bay mù mịt, hình như là có một nhánh quân đang giết tới!



Tiễn Tùng đưa mắt nhìn, trong lòng thì thầm cầu khẩn, chỉ mong đấy là thủ tướng thân tín do mình gài vời Miên Nhân châu ở phía Tây thành Kim Lăng dẫn viện quân tới, như thế thì còn có sức mà đánh một trận!



Chiến mã chạy như điên, tiếng bước chân như sấm, giẫm cho cả mặt đất rung chuyển không ngừng. Đám quân binh đều đưa mắt nhìn về phía Tây, đã thấy tinh kỳ phấp phới, là một đoàn kỵ binh nhanh nhẹn dung mãnh vô cùng đang vung trường đao liều mạng giết tới, nhưng lại đánh cờ hiệu của Tây Lộ quân!



Đoàn kỵ binh này tuy chỉ có mấy ngàn người, nhưng mỗi người lại rất dũng mãnh, tướng quân dẫn đầu cũng đầy vẻ hào hùng. Tay vung trường đao, lớn tiếng rống giận, khí thế ép tới làm binh lính cấm quân không thở nổi.



Đi đầu là một nữ tướng, xinh đẹp như hoa, nhìn bề ngoài thì mới khoảng hai mươi tuổi, nhưng trên người lại đầy vẻ sức quyến rũ của nữ tử thành thục. Thân thể gợi cảm vô cùng, cho dù được áo giáp bảo vệ ở trong nhưng nàng cũng không giấu được dáng người ma quỷ khiến người khác phải chảy máu.



Nàng đầu đội lông đuôi gà, cả người phát ra khí tức dã tính của nữ tử dân gian, trong tay vung vẩy một đôi liễu diệp đao, lớn tiếng quát tháo, thúc ngựa chạy nhanh, dẫn theo mấy ngàn kỵ binh lao nhanh như điện xẹt vào trong trận của cấm quân. Lợi dụng vừa rồi đại loạn, trận thế của cả cấm quân đã rối tung, liền dẫn quân lao thẳng về phía Tiễn Tùng, hung hăng chém giết, khiến đầu người lăn lốc, thây phơi khắp nơi.



Bộ hạ thân binh của Tiễn Tùng mặc dù sớm được y tìm Bắc Triệu Đại Tướng khổ tâm huấn luyện nhiều năm, đã trở thành một quân đội tinh nhuệ, nhưng cũng không thể ngăn cản được một đoàn bạo binh hung mãnh như lang như hổ giết tới, phải rút lui liên tiếp, thẳng đến trước mặt Tiễn Tùng.



Ở phía bên kia, quân đoàn cần vương Bắc Lộ quân cũng hò hét giết tới. Trong trận hai quân, chỉ thấy một nữ tướng người mặt khôi giáp hoàng kim, uy phong lẫm liệt, vung đại đao sắc bén nặng nề giết loạn lên, đánh cho địch quân tan tác rồi dẫn quân giết về phía Tiễn Tùng, Lý Hùng!



Hai viên nữ tướng xinh đẹp, dẫn theo Tây, Bắc hai lộ đại quân đồng thời đánh giết làm cấm quân phản loạn xác phơi đầy đất, lại thêm sớm đã mất chiếm tâm, nên giờ đều kêu cha gọi mẹ, chạy loạn khắp nơi, trận thế rối loạn không thể cứu vãn.



Lý Hùng tức giận vung đao rống to, thét ra lệnh bộ hạ thân binh lao ra ngăn cản. Mà Tiễn Tùng mặt đã xám ngoét, mắt thấy hai phía giáp công, binh bại như núi lở, mà nữ tướng hung hãn ở phía Tây đã dẫn kỵ binh áp sát tới gần. Y đang muốn thúc ngựa bỏ chạy thì chợt thấy nữ tướng xinh đẹp đầu đội lông đuôi gà dẫn quân xông thẳng vào, phá vỡ tầng tầng lớp lớp phòng vệ của thân binh. Nàng thấy Tiễn Tùng ở phía trước đang thúc ngựa bỏ chạy thì trong lòng không khỏi quýnh lên, từ bên hông rút ra một thanh phi đao, hét lớn lên:" Chết!"



Phi đao như tia chớp xẹt qua không trung, " phốc " một tiếng liền cắm trúng vào hậu tâm của Tiễn Tùng. Tiễn Tùng thét lên rồi ngã gục xuống đất, từ hậu tâm chảy đầy máu tươi, chết ngay tại chỗ.



Nữ tướng xinh đẹp cao hứng, chỉ cảm thấy nỗi phiền muộn tích tụ sau nhiều ngày bị giam nhốt lăng nhục đã tan hết, liền cất tiếng cười lớn rồi lại xua quân đánh tiếp, khiến cho một đám thân binh mặt vàng như đất sợ hãi bỏ chạy khắp nơi. Nàng thúc ngựa tiếng tới bên thi thể của Tiễn Tùng, nhảy xuống vung đao cắt đầu y rồi lại leo lên lưng ngựa, tay vung vẩy đầu lâu đầm đìa máu, hô ầm ĩ lên:" Thủ cấp của Tiễn Tùng đang ở chỗ này, kẻ nào còn không chịu đầu hàng thì lấy đây làm gương!"



Xa xa, đứng ở trên tường thành, Lý Tiểu Dân đang đứng phe phẩy quạt mỉm cười nhìn mỹ nữ có dáng người hấp dẫn kia, lại nghe thấy tiếng nàng hô hoán, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào.



Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn từ phía xa rơi lên người mình, Hồng Tam Nương quay đầu lại, nhìn người thiếu niên tuấn tú đang đứng phe phẩy quạt trên tường thành mà mỉm cười tà tà, thấy vậy nàng không khỏi đỏ mặt, cái cảnh " không thể chịu nổi " kia lại xuất hiện trước mắt.