Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 98 : Ngăn Cản Sóng Dữ (1)

Ngày đăng: 20:18 19/04/20


Tiếng hô hoán của Tiễn Ngũ Lâm đột nhiên vang lên giữa chiến trường lặng ngắt như tờ:" Các ngươi đang làm cái gì vậy! Chỉ một pháp thuật nho nhỏ như vậy đã dọa các ngươi sợ tới mức này rồi sao, các ngươi có còn là tướng sĩ ngự lâm quân, vệ thú quân tinh nhuệ nhất của Đại Đường không đấy?"



Phía trước hoàng thành, thống lĩnh ngự lâm quan Tiễn Ngũ Lâm vung vẩy đại đao, giận tới mực mặt đỏ bừng, lớn tiếng hét:" Đây rõ ràng chỉ là một thuật che mắt, tùy tiện biến ra một con hồng long để lừa người. Đông Võng Tử tiên sư đã nói rồi, loại ảo thuật cỏn con này căn bản không thể đả thương được người! Không ngờ các ngươi lại bị nó lừa gạt, thật sự là quá mất mặt!"



Tuy gã nói như vậy nhưng cũng chẳng an ủi được chút nào nhưng binh sĩ đang quỳ xuống đất run rẩy. Thứ họ sợ không chỉ có thần long đáng lẽ không nên xuất hiện ở thế gian, mà họ còn sợ cả uy danh của An Nam Tướng Quân đã được xây dựng từ lâu. Ở trong ngự lâm quân có ai chưa từng thấy An Nam Tướng Quân một mình tay không đánh bại mười mấy tướng lĩnh ngự lâm quân cường hãn, từ tinh cương đến gậy gỗ, vào tay hắn đều bị nắn vặn dễ như nặn bột. Sức mạnh dũng mãnh phi thường như vậy, khiến cho những người chứng kiến cảnh đó đều không khỏi run sợ.



Mặc dù dù bị mệnh lệnh của cấp trên ép buộc, không thể không tham gia phản loạn, cũng như đều thầm hy vọng có thể xông vào hoàng thành kiếm chút vàng bạc tài bảo làm chỗ dựa cho nửa đời còn lại. Nhưng khi chứng kiến An Nam Tướng Quân đột nhiên từ biên quan xa xăm cưỡi rồng trở về, thì có là tướng sĩ ngự lâm quân tâm chí kiên định nhất cũng không khỏi thấy sợ hãi. Họ quan sát vị An Nam Tướng Quân bộ dạng gầy yếu nhưng thực chất lại cường hãn vô cùng, từ đáy lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bất lực, không một ai dám nảy lòng đối địch với hắn.



So với ngự lâm quân, tâm tình của tướng sĩ cảnh vệ bộ đội tốt hơn nhiều. Mặc dù bọn họ thuộc quyền quản lý của của cửu thành binh mã ti, là thuộc hạ của Lý Tiểu Dân, nhưng thời gian Lý Tiểu Dân đến cửu thành binh mã ti còn ngắn, hắn cũng không có thời gian chạy tới quân doanh để xem xét bọn họ nên đại đa số chưa được thấy cảnh hắn đại phát thần uy. Họ đứng từ xa nhìn Lý Tiểu Dân đứng ở trên thành, mặc dù cũng thấy sợ hãi trước khả năng cưỡi rồng của hắn, nhưng cũng chỉ hơi hơi sợ mà thôi. Họ chỉ mong lời Tiền Ngũ Lâm nói là sự thật, rằng chuyện vừa rồi chỉ là trò bịp gạt người, như vậy bên phe họ còn có hy vọng thắng lợi.



Đột nhiên, một loạt tiếng động rầm rập phá vỡ sự yên lặng của đêm tối. Ở hậu phương quân phản loạn đang có rất nhiều xe công thành, xe bắn đá đang chậm rãi tiến áp sát thành trì. Đầu bọc sắt của khúc gỗ trên chiếc xe công thành lóe lên những tia sáng lạnh lẽo, chúng nhắm thẳng về phía hoàng thành, ẩn ẩn có ý uy hiếp.



Trước trận hai quân, thanh âm thê lương của Tiễn Ngũ Lâm lại vang lên:" Các tướng sĩ! Khí giới công thành của quân ta đã chuyển tới, các tướng sĩ có thể hợp lực tấn công, đánh thẳng vào hoàng thành, đem lũ phản loạn Lý Tiểu Dân cùng Chu hoàng hậu lôi ra chém! Ai giết được Lý Tiểu Dân, hoặc bắt sống được Chu hoàng hậu thì đều được vạn hộ phong hầu, vinh diệu cả đời!"



Những tiếng kêu hưng phấn dần dần lan ra khắp phản quân. Trọng thưởng như vậy đã vượt quá dự đoán của đám lính. Đám lính phản loạn chưa được thấy sự lợi hại của Lý Tiểu Dân đã bắt đầu xoa tay, chuẩn bị đợi xe công thanh phá tan cửa thành liền lập tức lao vào lập công nhận thưởng!



Tướng sĩ Trấn Tà quân mỗi người đều lộ vẻ hung dữ, vung vẩy đao thương, khí thế như cầu vồng. Họ chỉ một lòng đợi địch quân lao tới liền cho đao thương nhuộm đỏ, giết cho bọn chúng hồn phi phách tán!



Gió đêm thổi tới, tay áo thiếu niên đứng hiên ngang trên tường thành tung bay, trên mặt vẫn nở một nụ cười, không xuất hiện một tia sát khí nào. Chỉ có môi hắn hơi nhúc nhích, phát ra những tin tức vô thanh theo gió đêm bay về phía trước.



Gần như cùng một lúc, đông đảo tướng lĩnh trong phản quân đột nhiên run rẩy quỵ người xuống, sắc mặt tái nhợt. Bàn tay thô ráp do quen cầm binh khí giờ nắm chặt vũ khí trong tay, mắt còn bắn ra hung quang!



Tiễn Ngũ Lâm vung vẩy đại đao, đứng ở trước trận lớn tiếng thét gào ra lệnh bộ hạ tiến lên công thành. Chợt nghe đằng sau có tiếng vó ngựa vang lên, gã quay đầu nhìn lại thì thấy là ái tướng tâm phúc của mình, Hàn Dũng, cùng vài tên tướng lĩnh ngự lâm quân đang thúc ngựa chạy tới, trong tay nắm chặt thục đồng côn, mắt lóe lên hung quan, cắn răng hô lớn:



" Tướng quân chớ lo, việc ở chiến trường cứ giao cho ta là được!:



Tiễn Ngũ Lâm mừng rỡ, chỉ ở thời điểm mấu chốt lúc chiến sự thê thảm mới biết được ai là người trung thành thật sự với mình, gã không khỏi cười to, nói:" Tốt, các ngươi đều là mãnh tướng trong quân, trung thần trong triều. Đan Dương Vương lên ngôi hoàng đế, chắc chắn sẽ trọng dụng các ngươi!"



Gã quay đầu lại căm hận trừng mắt nhìn tên tiểu thái dám dương dương tự đắc đứng trên thành, vung đại đao trong tay lên, chỉ về hướng đầu thành xa xa, giận dữ hét:" Chúng tướng nghe lệnh! Dẫn quân tấn công cho ta, giết cẩu thái giám, đoạt hoàng thành!"



Đáp lại những hào tình tráng ngữ này của gã là một gậy hung ác từ sau!



Gió mạnh ập tới, Tiễn Ngũ Lâm cảm thấy kinh ngạc, chưa kịp né tránh sau lưng liền bị thục đồng côn rắc chắc đập mạnh vào, lập tức chúi đầu ngã khỏi ngựa, nặng nề đập xuống mặt đất. Lục phủ ngũ tạng gã đau nhức, tựa như bị sức mạnh của một côn này đập cho nát hết rồi.


Những lời này vừa có uy hiếp, vừa có dụ dỗ, binh lính cấm quân nghe được có thể tiến vào Kim Lăng đánh cướp thì máu nóng sôi trào; còn chúng tướng nghe nói thân nhân mình có thể sống sót thì cũng không khỏi nảy lòng mong đợi, đã có người thầm hạ quyết tâm, quyết phải liều chết đánh một trận, dù có phải chết trên sa trường cũng quyết cứu bằng được thân nhân của mình, để cho họ được Tiễn Tùng, Lý Hùng chiếu cố, an hưỡng quãng đời còn lại. Dù sao Tiễn Tùng nhà cũng lắm tiền, dùng chút tiền ấy mua được danh thơm, thử hỏi sao y không mừng rỡ mà làm chứ?



Mười hai vạn cấm quân, mỗi người đều đã xắn tay áo, vung vẩy đao thương, dưới sự thống lĩnh của đám tướng lĩnh muốn liều mạng, dần dần tiến về phía trước. Có vẻ như muốn toàn quân đột kích, một lần đánh tan quân địch, đánh vào thành trì, tranh giành lập công!



Đang lúc giương cung bạt kiếm, đại chiến hết sức căng thẳng, mọi người chợt nghe thấy từng tiếng thét dài vang lên từ trên tường thành.



Trên thành Kim Lăng, một viên tiểu tướng mặc bạch bào ngân giáp, hiên ngang đứng thẳng, tay phe phẩy quạt lông, miệng mỉm cười vui vẻ nói:



" Chúng tướng cần gì phải làm vậy! Các người xem đây là ai?"



Đại tướng trong mười hai vạn cấm quân ở ngoài thành đồng thời nhìn lên, chỉ thấy sau lưng Lý Tiểu Dân có một tốp binh lính đang dìu già dắt trẻ, xung quanh là rất nhiều già trẻ phụ nhụ ( phụ nữ và trẻ em) đứng trên tường thành. Thấy được những người này không khỏi khiến chúng tướng kinh hô thất thanh.



Bởi vì bọn họ nhận ra được, những người kia chính là thân nhân của họ!



Những người già yếu được dìu lên tường thành vẫn còn mê man, bất tỉnh nhân sự. Dù cho được dìu đỡ nhưng đứng cứ lảo đảo, trông như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ ngã vậy.



Thấy trên tường thành đầy người nhà của chúng tướng, Lý Hùng kinh hãi, quay đầu lại quát:" Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng người này không phải bị nhốt trong đại doanh sao, sao lại bị bắt tới đây thế này?"



Hỏi liền mấy tiếng mới có một nha tướng tâm phúc rụt rè sợ hãi từ trong đám người đi ra, hắn quỳ xuống trước ngựa Lý Hùng, khóc rống lên:" Điện hạ tại thượng, tiểu nhân đáng chết: Buổi sáng hôm nay tiểu nhân tới xem thì thấy quân sĩ canh giữ đều thất khiếu chảy máu nằm chết trên mặt đất, những người mà họ trông coi đều được cứu thoát!"



Lý Hùng giận dữ, vung đao chỉ vào nha tướng, giận dữ quát:" Đã xảy ra chuyện gì, vì sao không đến bẩm báo từ sớm?"



Nha tướng dập đầu khóc ròng:" Đại vương tha cho, tiểu nhân muốn tới báo cáo thì đại quân đã rời đi, khi tiểu nhân đuổi tới đây thì sự vụ trong quân bận rộn, đại vương cùng tướng gia đều không có thời gian gặp tiểu nhân, hơn nữa lắm người nhiều mắt, tiểu nhân nào dám nói lung tung!"



Lý Hùng tức giận, nổi khùng lên quát:" Người đâu, lôi tên nô tài vô dụng này ra dùng quân pháp đánh cho chết!"



Nha tướng rống lên cầu khẩn, cuống quít dập đầu, nhưng cuối cùng vẫn bị vài tên thân binh đi tới bắt rồi lôi ra đằng sau để xử phạt.



Trên tường thành, Lý Tiểu Dân phe phẩy chiếc quạt, mỉm cười nói:" Các vị tướng quân cấm quân nghe đây: quý thân hiện đều ở trong thành, được ngự lâm quân của ta bảo vệ, các vị có thể yên tâm. Chỉ đợi đại quân ta đánh bại phản tặc, chém giết đám phỉ loạn Tiễn Tùng, Lý Hùng và Đông Võng Tử, thì sẽ để chúng tướng quân đoàn tụ cả nhà, tuyệt không nuốt lời!"



Lâm Trung Lập người mặc khôi giáp đứng ở phía sau hắn lạnh lùng hét lên:" Theo giặc làm phản tội rất lớn! Chúng tướng quân nên tự tỉnh ngộ, nếu có thể dừng cương trước vực thẳm thì có thể triều đình sẽ không bắt tội. Còn nếu vẫn muốn một lòng theo giặc, thì sẽ mắc tội mãn môn sao trảm! Chúng tướng quân dù không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho thân nhân của mình một chút!"



Đối mặt với sự uy hiếp, dụ dỗ trắng trợn như vậy, các tướng lĩnh cấm quân mặt nhưu tro tàn, thật là đi trái cũng chết, sang phải cũng toi. Bây giờ thân nhân họ đang nằm trong tay Lý Tiểu Dân, chỉ cần bọn họ dẫn binh đánh tới là những binh sĩ kia liền rút yêu đao chém thân nhân họ tại chỗ, điều này càng khiến cho những tướng lĩnh vốn không muốn tạo phản càng thấy luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải. Nhưng có một điều chắc chắn, là bây giờ có kề đao vào cổ họ, họ cũng quyết không dẫn binh tấn công.