Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung
Chương 97 : Kinh Thành Binh Biến (1)
Ngày đăng: 20:18 19/04/20
Trong thành Kim Lăng, lúc này đã là nửa đêm, dân chúng cũng đã về nhà nghỉ ngơi, không có ai nguyện ý rời khỏi căn nhà ấm áp của mình vào lúc này, để đi chịu lạnh cả.
Dưới sự che phủ của bóng đêm, một đội binh lính lén lút đi trên đường, dưới sự dặn dò nghiêm cẩn, cước bộ hết sức nhẹ nhàng, tránh làm kinh hãi đám dân chúng.
Cứ như thế, dân chúng thế nhưng vẫn bị làm thức dậy, họ lén nhìn qua cánh cửa ra bên ngoài, cảm giác có gì đó khác thường, tự nhiên quân đội lại để phòng nghiêm mật như vậy, vì thế đều âm thầm sợ hãi trong lòng, sợ nếu có gì nhiễu loạn, sẽ tự hại đến bản thân.
Nhưng, chiến loạn cũng không vì những người này hoảng sợ mà tiêu tan.
Quân đội lén lút tiến quân trên đường, lúc chia ra, hình như đã được dặn dò rất kỹ, thấy trong bóng đêm thấp thoáng rất nhiều bóng đen, trốn vào trong hẻm, đám quan binh đều nhìn nhau, hiển nhiên đang lo sợ, mặc dù là các quan lớn cũng không nói rõ tình hình cụ thể, nhưng mà họ đều biết, đêm nay trong thành Kim Lăng, sẽ có đại sự!
"Đại quân tiềm hành, đi đến từng khu, khống chế từng khu vực một!" Không rõ ý tưởng tuần tra, lại thấy ở khu tuần tra của mình có rất nhiều nhân mã đang chẫm rãi tới gần, tất cả đều vô cùng lo sợ, lập tức bố trận, rút đao rồi lớn giọng nói.
Đối với câu hỏi lớn tiếng của bọn họ, đám quân đội đang tiềm hành cũng không thèm để ý, chỉ thấy hàn quang lóe lên, nhanh như lôi điện dâng lên!
Bàn tay rắn chắc hữu lực cầm chặt chiến đao bên hông, chuôi đao chậm rãi ra khỏi voe, dưới anh trăng phát ra khí lạnh kinh hồn!
Quan binh lập tức dừng cước bộ, chậm rãi rút cương đao bên hông ra, giơ lên trời, trong chốc lát, dưới ánh trăng, trường đao xuất hiện như rừng!
Vô số đại tướng với kinh nghiệm huyết chiến sa trường đều ngửa mặt lên trời, phát ra những tiếng gào cuồng lệ, tuyên cáo là đến giờ khởi binh biến!
Tiếng gào thét điên cuồng phát ra từ trong miệng của mỗi một quân tốt trong đại quân này, trong đêm yên tĩnh này, rút cục chính là nguyên nhân sôi trào!
3000 tướng sĩ Trấn Tà quân, dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của Lý Tiểu Dân, sớm đã trở thành tinh nhuệ trong tinh nhuệ. 3000 Ngự Lâm quân thuần phụ Chu hoàng hậu và thái tử cùng với họ bảo vệ hoàng thành rất vững chắc. Hơn nữa do sớm đã chuẩn bị rất nhiều quân nỏ và khí giới, nên cho dù đấu với địch quân hơn họ cả mười lần, nhất quyết cũng không lùi một bước.
Ở ngoài hoàng thành, nơi phản quân tụ tập. Từ xa nhìn về phía hoàng thành kiên cố không thể công phá, trên mặt từng tướng sĩ đều có vẻ sợ hại đan xen với tức giận.
Ở ngòai chiến trường, tiếng vó ngựa giận dữ vang lên. Một con tuấn mã màu đỏ rực lao đến, trên đó là một tên tướng sĩ vai hùm lưng gấu, cả người cũng mặc áo giáp màu đỏ rực, tay cầm đại trọng đao, suất lĩnh đám thân binh lao đến, đứng trước hoàng thành, sau đó, hắn chỉ thẳng vào tướng sĩ Trấn Tà quân trên thành mắng: "Đám chuột nhắt ranh, thấy đại quân của ta tới, còn không mau hàng!"
Thanh âm này xé gió truyền tới, khiến bốn phía chấn động. Đám phản quân tụ tập ngoài thành cũng hô lớn, trợ giúp thanh thế của hắn, khiến cho cả thành Kim Lăng đều rung động.
Phía trước đám phản quân, hóa ra lại chính là thống lĩnh Ngự Lâm quân Tiền Ngũ Lâm, hắn cầm đại đao, chỉ thẳng lên tường thành, liên tục hét: "Cẩu tặc Chu Thái, kết đảng lợi tư, còn không quỳ xuống! Đại quân chúng ta hôm nay, nhân lệnh của Đan dương vương, vào kinh thành trừ phản tặc, chu sát đảng phải Chu Thái, cùng với Chu hoàng hậu người đã độc chiến triều chính, nhốt hoàng thượng! Các người còn không mau mở cổng thành, giao ra Chu hoàng hậu, đây cũng tính là một công lao lớn!"
Sư Tử Đầu, Lâm Trung Lập mặc khôi giáp hoàn mỹ đừng giữa Trấn Tà quân, uy phong lâm liệt đứng trên đầu thành, chỉ thẳng vào mặt Tiền Ngũ Lâm mắng lớn: "Cẩu tặc nhà ngươi, bại tướng dưới tay tướng quân nhà ta mà cũng dám lớn tiếng! Đợi khi tướng quân nhà ta dẫn đại quân giết tới, lúc đó lấy cái đầu chó của ngươi, trừng trị phản nghịch!"
Tiền Ngũ Lâm trong cơn giận dữ mắng: "Cẩu tặc Chu Thái đã đền tội, con chó Lý Tiểu Dân cũng đã bị phái ra biên ải, ngươi vẫn còn ở đó mà mơ, có dũng khí đại ngôn sao! Nếu thông minh, hay mau mau nộp thành quy hàng, ta còn lưu cho các ngươi tính mạng, nếu không, khi đánh hạ thành, ta sẽ đem phản đồ ngươi xử trảm, không tha một ai!"
Nghe được tin Chu Thái đã chết, đám phản quân tinh thần đều hưng phấn, duy động đao thương, còn lớn tiếng reo hò, tiếng gào làm cả thành trấn động.
Trên đầu thành, đám tướng sĩ Trấn Tà quân sắc mặt không đổi. Ngoại trừ 3000 Ngự Lâm quân kinh hãi trong lòng ra, đám người Lâm Trung Lập lại không để ý đến cái chết của Chu Thái. Chủ công cùng Chu Thái chỉ là minh hữu mà thôi, lấy khả năng của chủ công, chỉ một cái minh hữu cũng không tính là gì!
Tiền Ngũ Lâm vung đại đao lên, liên tục hét lớn, muốn cho quân trong thành đầu hàng, nhưng ngược lại chỉ có bị tướng sĩ Trấn Tà quân chửi mắng, thậm trí, có người còn sỉ nhục cả nhà hắn.