Nhặt Được Cúc Thái Lang
Chương 41 :
Ngày đăng: 03:07 19/04/20
“Đến mua đi!Bánh mè mới ra lò đây!Bánh mè mới ra lò đây!”
“Bánh đậu đỏ! Bánh đậu đỏ nóng đây!”
“Thịt nướng xuyên chuỗi đây! Thịt nướng thơm ngon đây!”
Hội làng náo nhiệt tưng bừng,các lão bản bán hàng ai cũng cao giọng hét lớn hi vọng thu hút được nhiều khách hàng hơn.
Diệp Tiểu Sam vui vẻ dẫn nhi tử bảo bối của hắn đi dạo các gian hàng,chỉ cần tâm can bảo bối của hắn có hứng thú với món nào,hắn không nói hai lời nhất định dùng bạc mua lại.
Không đầy một lát,Diệp Tiểu Sam hai tay đã ôm một đống đồ ăn ngon.
“Ơ,Tiểu Diệp có phải cậu phát tài rồi không?Bình thường vắt chày ra nước sao hôm nay lại rộng rãi thế?”
“Đúng đấy,đứa bé này là ai? Xem cậu hầu hạ nó cứ như tiểu tổ tông của mình ý.”
Biết người đi đường tò mò hỏi.
Diệp Tiểu Sam vội nói ra lời giải thích đã nghĩ sẵn từ trước “Nó là con của bằng hữu ta.”
Hắn thật ra rất muốn kiêu ngạo nói,nó là con ta!
Nhưng bởi vì Du Nhi thật sự lớn quá nhanh.
Chưa đến hai tháng nó lại có bộ dáng của một hài tử bảy tuổi.
Lỡ như để người khác phát hiện,chỉ sợ Du Nhi sẽ bị người ta xem như yêu quái bắt đi,tánh mạng cũng khó giữ.
“Phụ thân! Ta muốn cái kia!” Còn đang ăn bánh đậu đỏ,Vân Du hai mắt tỏa sáng chỉ vào một chuỗi trong suốt màu đỏ.
“Phụ thân? Y sao lại gọi ngươi là phụ thân hả?”
Người quen hỏi tiếp làm Diệp Tiểu Sam toát mồ hôi lạnh”Ha ha, giỡn thôi,giỡn thôi,lời tiểu hài tử nói sao có thể xem là thật chứ.”
Vì sợ lộ chuyện,Diệp Tiểu Sam tranh thủ lôi nhi tử đi.
“Ta không đi! Ta muốn cái kia!” Vân Du dù sao phàm thể vẫn là tiểu hài tử,đương nhiên cũng có khẩu vị của tiểu hài tử.
Hắn lần đầu tiên ăn món của người phàm chỉ cảm thấy mới lạ cực kỳ,sao mà chịu dễ rời đi chứ?
Thấy bộ dáng con trai bảo bối chu mỏ phồng má,Diệp Tiểu Sam thấy y thật đáng yêu,trong lòng cũng ngọt đến muốn hòa tan!
“Được được,Du Nhi ngoan,phụ thân sẽ mua,phụ thân gì cũng mua cho con.” Diệp Tiểu Sam vội vàng bỏ tiền mua một chuỗi mứt quả.
Vân Du nhanh chóng cầm lấy mứt quả bắt đầu ăn “Hi,thật là ngọt,thật là ngon ah.”
“Được rồi,được rồi,tất cả mọi người không được ầm ĩ nữa!Không đuổi các người nữa! Tất cả đều quỳ qua một bên đi!”
“Cám ơn quan gia! Cám ơn quan gia!”
Không đầy một lát đã nghe được thanh âm mọi người quỳ xuống ——
Diệp Tiểu Sam ở bên trong phòng cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi!”Woa,là người mỗi lần đánh giặc đều đánh cho kẻ địch đến hoa rơi nước chảy,đại đại hữu danh Tĩnh vương gia thế nhưng lại đến Bạch Mậu Trấn nhỏ bé này,thật là đáng ngạc nhiên! Đại ca,Du Nhi,chúng ta cũng ra ngoài xem một chút!”
Diệp Tiểu Sam dắt con trai bảo bối đi vài bước,đột nhiên phát giác người phía sau đứng im,vội vàng quay đầu đi ————
Chỉ thấy gương mặt đại ca trước giờ ung dung bình tĩnh,không sợ hãi bất cứ việc gì thế nhưng bây giờ lại trắng như tờ giấy,khuôn mặt hoảng sợ đứng thẳng bất động.
Trời ạ! Đại ca gặp quỷ sao?
Không đúng,đại ca am hiểu kỳ môn độn giáp sợ rằng ngay cả khi thấy quỷ cũng không sợ thế này!
Chẳng lẽ có đồ vật gì so với quỷ đáng sợ hơn?
“Đại ca!Huynh làm sao vậy?” Diệp Tiểu Sam bị dọa sợ đến chạy đến bên cạnh hắn,kéo tay của hắn lắc lắc”Đại ca,huynh có khỏe không? Huynh đừng làm đệ sợ.”
Bạch Vô Ly cả người chấn động,đột nhiên tỉnh táo lại!
“Đại ca,người không sao chứ?”
Thấy Tiểu Sam lo lắng cho mình,gương mặt tái nhợt của Bạch Vô Ly thoáng hiện nụ cười:”Không có chuyện gì,đại ca tối hôm qua ngủ được ngon,tinh thần có chút không tốt,nằm một chút sẽ tốt hơn thôi.”
“Ha,vậy thì tốt.Đệ còn tưởng rằng huynh bị trúng tà,làm đệ sợ muốn chết.” Diệp Tiểu Sam thở phào nhẹ nhỏm”Vậy Đại ca nhanh vào phòng nghỉ ngơi đi. Có cần đệ đỡ huynh không?”
“Đở cái gì đở?” Vân Du đã chạy tới cứng rắn xen giữa hai người “Hắn cũng không phải không có chân!Tại sao không tự mình đi đi?”
“Du Nhi! Không cho phép vô lễ với đại bá!”
“Hừ! Ta mới mặt kệ có hay không lễ! Phụ thân,chúng ta đi thôi! Vương gia gì đó ta cũng không muốn xem,ta mệt mỏi,ta muốn về nhà!”
Vừa nghe được con trai bảo bối mệt mỏi,Diệp Tiểu Sam lập tức nôn nóng”Được rồi,được rồi,Du Nhi đừng giận nữa,phụ thân lập tức dẫn con về nhà. Đại ca,xin lỗi, vậy huynh nghỉ ngơi thật tốt,chúng ta đi trước.”
“Ừ,đệ trở về đi. Sắc trời không còn sớm,trên đường nhớ cẩn thận.”
Sau khi tiễn Diệp Tiểu Sam,Bạch Vô Ly thất thần đứng một hồi lâu.
Cho đến đốp đốp tiếng vó ngựa xa dần,hắn mới kéo bước chân lảo đảo đến bên giường,ngoái người lại nhìn chăm chú ra ngoài ————
…………