Nhặt Được Cúc Thái Lang
Chương 42 :
Ngày đăng: 03:07 19/04/20
Thổ địa công vì lần trước bỏ trốn nên chọc giận Bách Hoa đại thần.Vì muốn y không giận ông đành phải len lén nói cho y biết một bí mật.
Thì ra chỉ cần Hoa Cúc thần miếu có đủ ba nghìn khách hành hương thì xem như đại thần đã hoàn thành sứ mạng phàm trần,có thể lên đường trở về Thiên giới rồi! Nhờ vậy Vân Du công tử mỗi ngày hết sức khẩn trương quan tâm “đếm số khách đến”.
“Tuyết Cầu,thế nào rồi? Hôm nay có mấy khách hành hương?”
“Hồi bẩm chủ nhân! Hôm nay khách tới nhiều nhiều lắm!”
“Nhiều nhiều là bao nhiêu?”
“Hai!”
Ngất!
“Hai mà nói nhiều? Ngươi có chút chí khí có được không?”
“Hu hu...... Nhưng trước kia một người cũng không có. Tuyết Cầu cảm thấy có hai người là nhiều nhiều lắm rồi đấy.”
Mẹ của ta ơi!Phải chờ ngôi miếu đổ nát đủ ba nghìn khách hành hương.Bổn đại thần không phải đợi đến có màng nhện luôn sao?
“Không được! Khách hành hương quá ít,sẽ tổn hại uy danh Hoa Cúc đại thần của ta!”
“Chủ nhân,không còn cách nào ah.Chỗ này dân chúng rất bảo thủ nên rất nhiều tiểu cúc hoa ngay cả cửa cũng không dám ra.”
“Không có cách cũng phải nghĩ ra cách!Nhất định phải làm Hoa Cúc thần miếu hương khói cường thịnh!Tiếng tăm vang xa!”
“Woa!Chủ nhân rất đẹp trai a!” Tuyết Cầu dùng hai bàn tay nhỏ mập mạp liều mạng vổ tay!
“Tốt,bắt đầu từ hôm nay,Tuyết Cầu ngươi chịu trách nhiệm ra ngoài trấn quảng bá tuyên truyền!”
“Hả? Ta sao?”
“Nói nhảm! Không phải ngươi chẳng lẽ ta?”
“Nhưng...... Nhưng Tuyết Cầu không biết mà!”
“Đừng dài dòng,ngươi không phải nói vì chủ nhân chuyện gì cũng nguyện ý làm? Chẳng lẽ ngươi đang đang gạt ta?”
“Không có! Tuyết Cầu không có lừa gạt chủ nhân!” Tiểu mập thỏ lắc lắc đầu nhỏ như trống bỏi.
“Rất tốt!Vậy việc tuyên truyền trọng đại giao cho ngươi làm!Phải làm thật tốt đấy!”
“Dạ.....”
“Hi,chủ nhân nghe nhất định sẽ khen Tuyết Cầu ta thông minh tuyệt thế! Xin nghe ta nói đây......”
Thì ra Cừu lão bản cuồng bán”Bách Diễm tập” trong trấn chính là Tuyết Cầu biến thân.
Hắn vì muốn dụ tiểu hoa cúc núp trong nhà ra ngoài,đặc biệt bày ra “Hoa cúc trận”,còn dùng cả “Bộ Hoa Kính” tổ truyền ngàn năm chiếu lộ nguyên hình những tiểu bị.
“Woa,rất thông minh.” Vân Du công tử nghe được kế hoạch tốt”Vậy bọn họ hiện hình rồi sao nữa?”
“Hắc hắc,nếu như xác định là tiểu bị,chúng ta sẽ tặng miễn phí một quyển đầy là hình Nam Nam Long Dương‘ hoa cúc bảo điển ’!Bảo đảm tiểu bị một khi nhìn thấy máu mũi sẽ cuồng phun,hoa cúc rỉ nước lan tràn! Tiếp theo đương nhiên không thể không đến Hoa Cúc thần miếu của chúng ta dâng hương cầu lương duyên ha ha!”
“Ha ha! Diệu kế! Thật là diệu kế ha ha!” Vân Du công tử mừng rỡ vỗ tay cười to “Tuyết Cầu rất giỏi đấy! Xem ngươi bình thường ăn đến cái cái bụng mập mạp, còn tưởng rằng đầu ngươi không bằng cái bụng đây,không nghĩ tới ngươi còn có diệu kế hay đến thế.Tuyệt diệu!Tuyệt Diệu!Được rồi,chúng ta cứ an vị ở chỗ này chờ thôi! Tối nay khách hành hương nhất định sẽ đến cửa!”
Tuyết Cầu được chủ nhân khích lệ không khỏi dương dương đắc ý đong đưa mông nhỏ.
Đợi đến hai canh giờ,vẫn không thấy được nửa khách hành hương......
Trăm mối vẫn không có cách giải tiểu mập thỏ đột nhiên nghĩ đến điểm mấu chốt————
Ô...... Thảm rồi!
“Chủ...... Chủ nhân......”
“Chuyện gì?”
“Ngài có thích ăn thỏ thịt không?”
“Không thích lắm.Có gì không?”
“Ta...... Ta quên......”
“Quên cái gì?”
“Quên in lên bảo điển thêm mấy chữ......”
“Chữ gì?”
“Hoa Cúc thần miếu......”
“......”
“A a a! Chủ nhân ngài đừng cắn ta! Không phải ngài vừa nói không thích ăn thịt thỏ sao!Cứu mạng!”