Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 1 :

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Khi Hạ Sơ Thất mở mắt ra lần nữa, cũng là lúc vừa bị người ta trói chặt hai tay hai chân lại như xác



chết mà lôi từ trong từ đường ra ngoài, ném xuống bãi đất đã trở nên lầy lội vì mưa to.



“Hạ Thảo, đồ tiện nhân, bà đây muốn lột da ngươi!” Ngụm bùn đất trong miệng còn chưa kịp nhổ ra, Hạ Sơ Thất liền thấy bên ngoài từ đường cũ nát có một đống thôn dân ăn mặc vải thô búi tóc kiểu cổ xưa, đứng chật ních xem trò vui của nàng. Một phụ nữ trẻ tuổi mang thai tầm bảy tám tháng, quần áo rực rỡ, đầu cài đầy trầm trong đám đó đang mắng chửi vô cùng thô tục bằng cái giọng the thé. “Bà đây nhổ vào, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Còn dám không biết xấu hổ câu dẫn Lan tú tài nhà ta, ngươi trèo nối sao? Dìm lồng heo trôi sông cũng lời cho ngươi quá rồi! Loại kĩ nữ như ngươi có bán vào kĩ viện cũng đáng đời...”



Đây là cái quái quỷ gì vậy?



Hạ Sơ Thất khiếp sợ một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn được.



Nàng đang yên đang ổn làm một bác sỹ quân y quân hàm Trung úy trong bộ đội đặc công. Chỉ là, sau 99 + 1 lần xem mắt không thành công, nàng đến tìm cô bạn Chiêm Sắc để xem bát tự về nhân duyên. Nàng cũng chỉ lấy mất cái gương nhỏ cũ rích để “chiêu Hoa đào” ở nhà cô ấy thôi, cũng không phải là chuyện thất đức gì, sao lại bỗng dưng tới đây thế này? “Hoa đào chuyển thể, mệnh phượng khó tiếp”: đây là tám chữ mà Chiêm Sắc đã phán cho nàng. (*) Hoa đào chuyển tiếp, mệnh phượng khó có thể tiếp tục.



Mệnh phượng? Mệnh phượng cái chó má ấy!



Chẳng có anh đẹp trai nào, cũng chẳng có con Rồng cháu Tiên anh tuấn nào, uổng phí cả một bụng kỹ xảo cung đấu, trạch đấu của nàng. Nàng phải xuyên tới vùng nông thôn không biết tên ở một triều đại nào đó, chẳng lẽ ông trời muốn cho nàng chơi trò... thôn đấu?



Thôi vậy, gái giỏi không so đo thiệt hơn trước mắt!



Nàng điều chỉnh tâm trạng một chút rồi cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo, hàm răng va vào nhau lách cách trong gió rét.



“Ta nói này, các... các vị bình tĩnh chút, nghe ta nói...”



“Nói cái chó má ấy! Nói thêm câu nữa, bà đây xẻo cái mồm lăng loàn của ngươi! Các ngươi, đánh chết nó cho ta!”


Vẻ mặt người đàn ông kia vẫn dửng dưng, “Không sao.”



Máu đỏ thẫm không ngừng tuôn ra từ chỗ bị lão béo kia đè xuống, khiến Hạ Sơ Thất thấy mà tim như run lên. Rất nhanh sau đó, lão béo kia hơ con dao trên lửa, phun một hớp rượu lên, rồi đưa cho người kia một miếng vải bố sạch sẽ.



“Gia, ngài cắn cái này đi. Lão hủ sắp ra tay rồi!”



“Không cần.” Giọng nam thoang thoảng trong gió, bình tĩnh như thể vết thương đó không phải là của hắn. Vết thương như vậy mà không có thuốc mê, nếu là người bình thường thì đã kêu trời kêu đất rồi. Ấy thế mà hắn vẫn sừng sững như cũ, dáng người đĩnh đạc, đôi mắt hờ hững không hề lộ vẻ đau đớn, lạnh lùng cao quý như một pho tượng điêu khắc.



Thật quá đàn ông!



Người xuất thân là quân nhân như Hạ Sơ Thất không khỏi nảy sinh lòng kính trọng với người kia.



Nhưng lúc nàng đang nhìn đến hăng say, thì chỉ trong chớp mắt, người đàn ông kia lại chợt xoay sang, cần câu trong tay quất thẳng về phía nàng. Chưa đợi nàng hoàn hồn, một chiếc giày vải đã bị lưỡi câu kéo lên không, nước bẩn trong giày văng vào mặt nàng. “Ông đây... phục rồi!” Lau nước bẩn đi, không đợi nàng kịp lấy hơi, lưỡi câu lại nhào tới mặt nàng lần nữa. “Qua đường thôi mà, đừng giết!” Nhưng tên kia lại không hề để ý, cần câu cứ như roi dài tấn trái công phải, quậy cho mặt sông tung tóe, móc câu kêu vun vút, lần nào cũng là chiêu giết người đoạt mạng. Tổ sư nhà ngươi!



Nàng đã là lợn chết thì xá gì nước sôi? Ta lại sợ ngươi quá! Hạ Sơ Thất cắn răng nắm chặt chiếc đảo nhỏ của cái gương kia, dứt khoát theo sợi dây câu cá mà “tình tứ” nhào tới chỗ hắn, còn cố ý dịu dàng thỏ thẻ cứ như vô hại lắm.



“Đại gia, ngài có biết thương hương tiếc ngọc là gì không thế? Hắt xì!” Hành động quái dị của nàng khiến người kia sửng sốt một lúc. Hạ Sơ Thất nhân cơ hội mà mượn lực, nhắm đao nhọn vào bộ vị nam tính ở dưới người hắn...



“Cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn này!” Luận về võ công thì nàng không bằng hắn, nhưng nếu bàn về chơi xấu, Hạ Sơ Thất nàng mà xưng thứ hai thì chẳng ai dám đứng nhất!



Rõ ràng đối phương không ngờ được nàng lại chơi một chiêu hiểm không biết xấu hổ như vậy. Mặc dù cố gắng tránh được mối nguy đoạn tử tuyệt tôn, nhưng lưỡi đao sắc bén vẫn sượt qua eo hắn. Dây thắt lưng thêu kim tuyến lập tức bị đứt, nửa thân trên của hắn vốn đã lộ ra, lúc này quần lại chợt bị tuột xuống, để lộ chiếc quần trong màu đỏ.



rn