Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 2 :

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Tiếng quát vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng của người nọ khiến nàng giật nảy mình, hoàn hồn lại. Lúc này,



nàng mới nhận ra mình vừa nhìn đối phương chằm chằm, không hề chớp mắt. Khụ! Xấu hổ chết mất thôi!



Hạ Sơ Thất bị sặc nước miếng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm đầy lạnh lẽo của hắn. Để tránh bị giết người diệt khẩu, trong đầu nàng chợt nảy ra một suy nghĩ: Trốn!



Nhưng nàng còn chưa kịp thực hiện thì đã bị người kia quật ngã xuống đất: “Bịch!” Cả cơ thể cao lớn lành lạnh như bức tường đè xuống, tay bóp chặt cổ nàng, đôi mắt sắc bén tựa lưỡi dao nhìn thẳng vào nàng, cứ như đang nhìn một con mồi đang sắp bị làm thịt. “Nói! Ngươi là người của ai?”



“Ta?” Vẻ mặt Hạ Sơ Thất rối rắm, nàng ho vài tiếng, nói liến thoắng: “Đại ca, à không, đại gia ơi, ta không phải người của ai cả. Ta cũng không cố ý tuột quần ngài đầu. Thật đó, ta thề: Ta thật sự là người thuần khiết lắm... Chỉ là ta ngưỡng mộ tinh thần cởi trần chữa thương giữa mùa đông của ngài, tư thế hệt như Hán Vũ. đức tính thông tuệ, dáng vẻ nghiêm nghị, cứng cỏi dưới gió sương, nên mới không kìm được mà nhìn thêm mấy lần...”



Những câu nói nịnh nọt của nàng vang lên liên tiếp, nhưng người kia vẫn chẳng cau mày lấy một cái.



“Không nói thật thì ta cắt lưỡi người cho ngựa ăn!” Ngựa mà cũng ăn lưới người hả? Hạ Sơ Thất bất chấp đau đớn, cười hỏi: “Nếu nói thật thì sao, ngài sẽ thả ta?”



“Sẽ...” Hắn kéo dài giọng.



“Ha ha ha ha ha... Tốt quá đi mất, không ngờ ngài là người lương thiện như vậy...”



“Sẽ ban cho ngươi một cái chết thoải mái!”



Ban cái đầu ngươi ấy! Tự cho mình là con cháu hoàng gia hả? Dù sao cũng phải chết, Hạ Sơ Thất nàng chưa bao giờ làm ăn lỗ bao giờ. Lúc này, trong đầu nàng đã nghĩ ra một kế. Nàng ranh mãnh nhếch môi, nở nụ cười xấu xa tột cùng.



“Này, ngươi có tin không? Nếu hôm nay ngươi giết ta, thì ngươi cũng sẽ chết chắc!” Người kia lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì.



Trong lòng Hạ Sơ Thất thầm nói thú vị, môi nhếch lên, cười càng tươi hơn, “Đừng trách thần y ta đây không nhắc ngươi nhé. Vết thương của ngươi sâu gần đến bộ phận trong vùng bụng rồi, máu đã đông lại. Nếu còn chần chừ nữa, đến lúc vết thương nhiễm trùng rồi lan ra, không có thuốc tiêu viêm thì người nhất định sẽ chết!”



Người kia rõ ràng chỉ mới lần đầu nghe thấy những từ như “nhiễm trùng”, “lan ra”, “tiêu viêm”, vẻ mặt cuối cùng cũng đã có chút biểu cảm. “Tiếp tục đi!”
Iron Man!?? Không biết đau là gì?



Đó chẳng khác gì đức tính kiên cường của quân nhân.



Lòng Hạ Sơ Thất rung động, buông lỏng lực tay, cũng nghiêm túc hẳn. Nàng nắm đuôi châm, đâm vào Đại Trữ, che Thần Đường, dẫn đến Chí Dương*... Đâm châm vào các huyệt, châm vào trong thịt, làm rất quen tay.



(*) - Đại Trữ: huyệt thứ 11 thuộc Bàng quang kinh (B 11). Tên gọi: Đại (có nghĩa là to, lớn); Trữ (có nghĩa là cửa chớp). Nói đến đốt sống ngực đầu tiên mà vào thời kỳ xưa theo giải phẫu được gọi là Trữ cốt (xương cửa chớp). Huyệt này nằm ở cuối phía bên xương cửa chớp. Do đó mà có tên là Đại Trữ (Cửa chớp lớn).



- Thần Đường: Huyệt thứ 44 của kinh Bàng Quang. Huyệt ở vị trí ngang với Tâm (Tâm Du), mà theo quan niệm của Y học cổ truyền thì “Tâm tàng Thần”, vì vậy huyệt này được coi là nơi chứa (đường) thần, do đó, gọi là Thần Đường.



- Chí Dương:Huyệt ở dưới đốt sống lưng thứ 7, ngang với huyệt Cách Du, bên trong tương ứng với hoành cách mô. Từ hoành cách mô trở lên là dương trong dương. Đốc mạch thuộc dương, tự đi lên đi xuống, đến huyệt này thì đạt được dương trong dương, vì vậy gọi là Chí Dương (Trung Y Cương Mục). Châm tê còn được gọi là “Châm gây tê”, là một loại trong các phương pháp gây tê. Đối với những người cổ đại này thì chắc chắn là còn chưa từng được nghe, chứ đừng nói đến xem biểu diễn. Kỹ thuật chữa trị quả thật bỏ xa bọn họ cả mười con phố. Còn nói nếu như có gì không ổn? Vậy thì đây chính là... lần đầu tiên nàng làm châm tê!



Nhưng mà dù sao chữa chết người thì cũng không cần nàng tới chôn!



Nàng khẽ ngâm nga hát, nở nụ cười gian xảo. Một chân trần, một chân đi giày ướt nhẹp, xiêm y thì cũ nát, người gầy còm, da đen nhẻm, trông thanh tú nhưng không phải mỹ nhân chói mắt gì cho cam, nhưng đôi tay cầm châm thì lại thoải mái tiêu sái, khuôn mặt nhỏ nhắn tự tin tỏa sáng rực rỡ, khiển Lão Tôn năm mươi tuổi nhìn cũng thấy ngây người.



“Chỗ này hết đau rồi đúng không?”



Nàng đột nhiên hỏi, núi bằng kia chớp mắt nhìn mặt sông, ậm ờ “ừ” một tiếng. “ y, gặp được ta, coi như tổ tiên các người tích đức rồi đó!”



“Trong thiên hạ chỉ có mình nhà ta biết cách châm tê này thôi, ngài đúng là may mắn lắm đấy!”



Vì để lát nữa được nhận tiền chữa bệnh, kiếm món tiền đầu tiên ở thế giới này, Hạ Sơ Thất phải khoe y thuật của mình từ vi mô đến vĩ mô, từ chính diện đến phản diện, từ dễ hiểu đến khó hiểu, lần nữa ám chỉ phần ân tình này của mình như núi cao biển rộng. Tiếc là dù nàng có lải nhải thể nào thì hắn vẫn im lặng như một pho tượng Diêm Vương lạnh lùng. Hạ Sơ Thất mất hết tinh thần!



rn