Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 3 :

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Dựa vào thái độ “Thầy thuốc như mẹ hiền”, nàng nhanh chóng sơ cứu miệng vết thương của hắn, lại ngửi thuốc mỡ bông bằng Lão Tôn đưa tới, tỉ mỉ bôi lên vết thương sưng đỏ của hắn, sau đó dùng nước thuốc đun vải bằng cho hắn, vừa làm vừa dặn dò Lão Tôn.



“Nhớ nhé: Tam thất, bột thạch cao sống... tất cả ba chỉ ba phân. Hoàng Đan, Bạch chỉ, Bạc Hà, mỗi thứ một chỉ ba phân. Thêm một lượng xạ hương mại thành phần, thoa ngoài da, thay thuốc hằng ngày. Còn nữa, hai chỉ cây tục đoạn, một chỉ năm sinh địa, bạch cập... uống bảy ngày, để cầm máu tiêu viêm và mủ.”



“Bài thuốc của cô nương, lão hủ mới nghe lần đầu, có thể chỉ giáo chút không?” Lão Tôn hoa mắt, thái độ cũng cung kính hơn. “Tuyệt học tổ tiên truyền lại, chỉ truyền cho con cháu!” Hạ Sơ Thất liếc nhìn khuôn mặt cứng ngắc già nua của ông, nói tiếp: “Ai, ai bảo tâm trạng cô nương đây tốt chứ. Có một điều ta có thể nói cho ông biết, vết thương như thế tốt nhất nên dùng tơ khâu lại, khép miệng rồi thì cắt chỉ.”



“Khâu lại? Cắt chỉ?”



Thấy vẻ mặt sợ hãi của Lão Tôn, y đức của Hạ Sơ Thất cũng theo đó mà xuất hiện. Nàng biết, vì điều kiện và kỹ thuật ở cổ đại có hạn nên đại phu không biết cách khâu vết thương lại khiến người chết oan vô số. Làm người tốt thì làm tới cùng, nàng lập tức nói một lần về ưu điểm và cách khâu ngoại thương cho Lão Tôn, đến khi miệng đắng lưỡi khô, vết thương trên người cũng đau, không còn sức nói chuyện nữa thì mới mệt nhọc ngồi lên bụi lau, xua tay áo. “Được rồi, cứ thế đi! Tiền xem bệnh, ta lấy tất cả...”



Nàng còn chưa nói hết thì đã nghe một tiếng “keng”, sau đó liền thấy trên cổ mát lạnh, một thanh kiếm đang thân mật hôn lên cổ nàng. Kiếm kia thân mỏng, lóe lên như sóng nước. Mũi kiếm sắc bén, kiếm khí toát ra dường như còn lóe màu máu, nhìn là biết một thanh kiếm tốt đã từng uống máu người.



“Nói! Ngươi là người phương nào?” Kiểm kê gần sát động mạch, không hơn không kém. Trái tim Hạ Sơ Thất đập thình thịch, lại ngẩng đầu cười khẽ, “Sao? Lấy oán trả ơn hả?”



“Nói!” Vẫn là một chữ đó, người đàn ông kia có ánh mắt lạnh lùng như rắn, lại có khí chất quyến rũ hấp dẫn chết người. Hai thứ tương sinh kỳ lạ lại làm cho người ta có thể bị đâm thủng yết hầu, nhưng lại muốn lại gần hắn như thiêu thân đâm đầu vào lửa.



Nhưng Hạ Sơ Thất từ trước đến nay, dù thua mất mạng thì cũng không thể thua trận được.



“Được rồi, nói người biết cũng được! Ta ấy à, là hậu duệ của thế gia danh y ngọa hổ tiên sinh Gia Cát Khổng Lượng, ngoại hiệu là “Tiếu Gia Cát?!”



“Nói hươu nói vượn!” Hắn lại gần một bước, áo khoác gấm đen tuyền như mây đen ùa tới. Hắn bước từng bước một, sắc mặt còn đìu hiu hơn mùa đông, “Ngươi không muốn sống nữa?”



“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe thấy Gia Cát Khổng Lượng sao? Nông cạn thế?” “Nhà ở đâu?” Hắn đột ngột đổi đề tài.




Hạ Sơ Thất ngâm nga điệu hát dân gian, giật một ngọn cỏ lau để ngậm, từ từ vén tóc mái.



“Má ơi!”



Nàng hoảng sợ nhìn gương, thất thanh thét lên! Dưới tóc mái, trên thái dương trái có một chữ “tiện” trám mực giống như hình xăm của người hiện đại, khiến người ta sợ hãi, không chỉ phá hủy cả vẻ đẹp trên khuôn mặt, mà còn dán tag “hèn hạ” cho nàng.



Nàng nhớ hình phạt mà trên mặt bị khắc chữ được gọi là “Kình hình”, thường để trừng phạt những người gian ác.



(*) Kình hình: Hình phạt xăm chữ



Một cô thôn nữ như Hạ Thảo, trời cao, hoàng đế xa, sao lại chịu hình phạt cao như thế?



Má, xấu chết đi được! Không mong đợi được khuynh quốc khuynh thành nữa rồi, cuộc đời nàng còn gì vui thú đây? Nhất là vừa rồi nàng còn phô cái mặt này để thả thính với núi băng kia, vờ lẳng lơ cợt nhả đùa giỡn hắn, tự xưng là đại mỹ nhân. Giờ đến cả nàng cũng buồn nôn. Hạ Sơ Thất buồn bã ôm mặt vài người trong bụi cỏ lau. Cho đến khi các thôn dân đeo giỏ trúc, cầm đòn gánh lao đến.



“Xem kìa! Tộc công, tìm được rồi! Nàng ta ở kia, cô nương Hạ gia ở kia...” Hạ Sơ Thất không mở mắt, chỉ lười biếng nằm bên dưới đất suy nghĩ. Với thể lực còn lại, sao nàng có thể trốn khỏi nhiều người như vậy? “Thảo Nhi, đừng sợ! Tấn Vương gia thắng trận, muội không sao rồi...” Một bàn tay nóng dán lên khuôn mặt lạnh như băng của nàng, nước mắt rơi tí tách. Tấn Vương gia thắng trận, nàng không sao rồi? Logic của tên Lan Đần này bị lỗi hả... nhưng Hạ Sơ Thất cũng không hỏi rõ ra. Nhưng bất kể là vì sao, có thể thoải mái là được rồi. Thần kinh căng thẳng được thả lỏng ra, nàng ừ một tiếng rồi nhũn người trên bụi cỏ lau, cả người rũ rượi.



“Thảo Nhi!”



Lan Đần bò lại gần, cởi cái áo khoác rách duy nhất trên người quấn lấy nàng, lại càng nức nở nghẹn ngào hơn.



rn