Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 103 : Hôn một cái, cho mười lượng (9)
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
“Ta muốn làm một lượng y trong Sở lương y của Vương phủ điện hạ. Một là có thể ở bên chăm sóc sức khỏe cho điện hạ, hai là cũng có thể kiểm miếng cơm, và2có thể tự do hơn. Điện hạ nghĩ thế nào?”
“Có chỗ nào lợi cho gia?” Quả nhiên là một tên không chịu thua thiệt.
Nhưng chỉ cần kể ra chỗ tốt thì có thể đàm phán.
Hạ Sơ Thất8mỉm cười: “Chỗ lợi chính là ngài có thần y chăm sóc miễn phí, có thể sống lâu thêm vài năm, thêm vài lần nhặt lại cái mạng nhỏ. Ngoài ra, chuyện cải tạo súng đạn của6Thần Cơ doanh mà ngài luôn đau đáu trong lòng, ta chắc chắn sẽ giúp nó có bước nhảy vọt về chất lượng. Phải rồi, đạn khói tối qua ta sử dụng đó, ngài cũng biết cả3rồi nhỉ? Đó chỉ là ta tùy tiện làm để chơi thôi, nếu có sự hỗ trợ về tiền bạc và nhân lực của ngài thì hiệu quả không gì sánh nổi. Súng đạn như vậy áp5dụng ngoài chiến trường, chẳng lẽ không tiện dùng sao? Không chỉ giảm đáng kể tỷ lệ thương vong của quân ta, còn là một việc cực kỳ tốt, đúng không? Nghĩ xem, tối qua ta có đạn khói, chẳng phải ta ra vào dịch quán của ngài như chỗ không người đấy à?”
Triệu Tôn hờ hững quét mắt nhìn nàng, không nói lý do thực sự của việc “ra vào như chỗ không người”, chỉ nhàn nhạt đáp: “Lương y trong Vương phủ đều phải do Thái y viện tiến cử, và do Lại bộ bổ nhiệm. Sở Thất, ngươi không biết chế độ y quan của Đại Yến ta sao? Một con nhóc ngay cả giấy tờ cũng không có, sao làm được y quan?”
Hạ Sơ Thất nở nụ cười với hắn: “Điện hạ sẽ có cách mà, đúng không?” Nàng hỏi câu này với dáng vẻ hoàn toàn chắc ăn, nhưng lại khiến Triệu Tôn buồn cười.
“Nàng chắc chắn bổn vương sẽ đồng ý như vậy sao?”
“Không đồng ý hả?” Hạ Sơ Thất như sực tỉnh, quay người rời đi: “Vậy thì ta xuống thuyền đây. Lần sau nếu ngài có đau nhức nằm liệt giường, sốt cao không hạ, trúng độc, cơ thể bị chặt thành cám, lúc cận kề cái chết, tuyệt đối đừng nhớ tới ta, cũng đừng hối hận đấy.”
Giờ thuyền đã chạy đến giữa sông, đương nhiên sẽ chẳng có ai tin lời cay cú này của nàng. Tất nhiên, nàng chỉ là thuận mồm nói ra thôi. Nhưng vừa xoay người, hai cánh tay của Triệu Tôn đã duỗi tới từ đằng sau, khóa lấy eo nàng, ôm chặt nàng vào lòng. Đầu hắn gác lên cổ Hạ Sơ Thất, hơi thở ấm nóng như ngọn lửa phả lên cần cổ nàng. “Gia có thể đồng ý, nhưng nàng phải cho gia lợi ích.” Sau lưng, lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông khiến lòng nàng rối loạn. Bỗng nhiên nàng lại nhớ tới nụ hôn triển miền tối hôm qua, cơ thể vô thức căng thẳng, chỉ cảm thấy dựng hết lông măng, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng.
“Những lợi ích mà ta vừa nói còn chưa đủ à? Ngài còn muốn lợi ích gì nữa?”
“Ở bên gia, có thể đảm bảo nàng được yên vui.”
Đầu óc hơi choáng váng, người Hạ Sơ Thất chợt cứng đờ.
Đột nhiên nàng cảm giác hình như chuyện gì hắn cũng biết cả.
Nếu không, sao lại nói “đảm bảo cho nàng yên vui”?
“Còn phải cân nhắc sao?” Hắn nhéo mà nàng, “Nói kĩ ra, với điều kiện chọn vợ kén chồng xảo trá của nàng thì ngoại trừ gia ra, phóng tầm mắt khắp thiên hạ còn ai có thể thỏa mãn nàng chứ? Không theo gia, nàng gả được ra ngoài không?”
“Điều kiện chọn vợ kén chồng cái gì?” Đầu óc nàng đặc sệt, nhất thời chưa tỉnh.
“Trai đẹp, mạnh mẽ, vàng đầy phòng.” “Khụ, khụ, khụ!” Hạ Sơ Thất suýt thì bị sặc chết bởi nước bọt của mình. Nhớ những thứ hồi đó nàng viết linh tinh trên khể nước bán thân, cũng chỉ là để không có vướng mắc tình cảm đối với người đàn ông này, nói cái gì cũng cảm thấy chẳng sao cả, cũng chẳng coi mình là nữ giới. Nhưng hôm nay khi nghe hắn nói ra những lời viết trên giấy ấy, nàng liền thấy xấu hổ.
“Đùa thôi, đùa thôi mà, không phải thật đâu.”
Nàng đỏ mặt cười ngượng, nhưng Triệu Tốn bỗng sầm mặt.
“Sở Thất, đây là cơ hội gia cho nàng.”