Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 102 : Hôn một cái, cho mười lượng (8)
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
“Nguyệt đại tỷ à, có lẽ tỷ tính sai rồi. Sở Thất ta có thân phận gì chứ, ta không dám nói lời như vậy đâu, vậy chẳng phải là chọc giận gia chúng ta sao? Gia chúng ta vừa ý phụ nữ nào, tự nhiên sẽ bảo nàng ấy tới thị tẩm.
Nếu hắn không vừa ý, chẳng lẽ ta nói là có tác dụng ngay? Tỷ2đánh giá ta cao quá rồi. Nếu ta có thể chi phối sinh hoạt trên giường của hắn, vậy chi bằng ta đi làm Nguyệt lão là được, còn ở đây già mồm với tỷ làm gì.”
Nàng xưa nay nói chuyện luôn không nể nang mặt mũi người khác. Ý tứ trong ngoài lời nói ấy bén nhọn, khiến mặt Nguyệt Dục biển sắc.
Có điều, chớp mắt,8nàng ta thản nhiên trở lại: “Sở Thật à, tỷ cũng là vì tốt cho muội thôi. Từ xưa đến nay, phụ nữ được độc sủng đều chẳng có kết cục tốt đẹp. Bổn phận của người phụ nữ là tam tòng tứ đức. Một mình độc chiếm cưng chiều của chủ nhân là đại nghịch bất đạo, sẽ bị trời trách phạt...”
Lời này như thể sét6đánh, khiến Hạ Sơ Thất choáng váng. Giật giật khóe môi mấy lần, nàng mới nhịn được không phun nước bọt cười ra tiếng. “Đa tạ Nguyệt đại tỷ nhắc nhở, đợi lúc ta có kết cục không tốt đẹp thì sẽ chú ý.” Nàng chẳng hề bận tâm. Nguyệt Dục nhất thời cũng hết lời để đối đáp. Bực bội một hồi, Nguyệt Dục thở dài,3đưa mắt nhìn xuống bụng dưới của Hạ Sơ Thất. “Con của gia vẫn còn chứ?” Con? Nguyệt Dục không nhắc, Hạ Sơ Thất cũng quên mất. Mọi người đều biết nàng đã mang thai, còn bị lửa thiêu chết. Giờ nàng đột nhiên lại xuất hiện, người lớn còn dễ nói, chuyện đứa bé làm sao cho vẹn toàn đây? Nàng ngẫm một tẹo rồi nghiêng5đầu cười, “Vẫn còn. Sao vậy?” “Đứa trẻ vẫn ở trong bụng, vậy mà muội còn... tìm gia nổi điên. Thế làm sao được chứ?”
Biết Nguyệt Dục đang chỉ chuyện tối qua, nhưng Hạ Sơ Thất không thích cái từ “nổi điên” này. Nếu Nguyệt Dục nói thẳng là “phát xuân”, nàng còn có thể bỏ qua. Đã bảo nàng nổi điên thì đừng trách miệng nàng ác.
“Nguyệt đại tỷ tỷ hiểu lầm ta rồi. Ta vốn cũng đã nói không muốn thể, nhưng tỷ không biết tính gia chúng ta, hứng lên thì ai cản được chứ? Quả là tai họa của phụ nữ, không nặng không nhẹ, ta cũng sợ hắn. Nếu chẳng phải vì tiểu tổ tông trong bụng, nói không chừng hắn còn ầm ĩ hơn ấy chứ. May mà không xảy ra án mạng, nếu không ta thật sự bị hắn làm cho tức chết ấy.” Người bị nàng làm cho tức chết sắp biến thành Nguyệt Dục rồi.
Mặt nàng ta tái nhợt, nhìn Hạ Sơ Thất chằm chằm đầy căm hận. Giờ Mùi một khắc, thuyền quan rời bến. Trong tiếng còi vang dội, quan lại địa phương và dân chúng đưa tiễn quỳ xuống, Triệu Tôn được Kim Vệ quân vây quanh, bước lên boong thuyền. Trong ánh mắt của quần chúng, hôm nay tâm trạng hắn dường như rất tốt, sắc mặt không lạnh lùng như ngày thường, còn giơ tay từ biệt mọi người. Mặt nước lay động một chốc rồi liền ổn định lại. Hạ Sơ Thất nhìn nước sông, còn chưa nhìn ra cái gì thì Trịnh Nhị Bảo khom người đi tới. “Sở tiểu lang, chủ nhân cho mời.” Dù đã chuẩn bị tốt tâm lí, nhưng nghĩ đến khi gặp hắn, Hạ Sơ Thất vẫn hơi sợ hãi.
Hạ Sơ Thất sửng sốt, khó chịu giãy giụa: “Không phải.”
“Vậy vì sao?”
Nỗi hoài nghi của Triệu Tôn viết rành rành trên mặt. Hạ Sơ Thất cũng biết rõ, hoàn toàn không liên quan tới vấn đề thi thiếp, mà là quan niệm hôn nhân của hai người, về bản chất là khác nhau. Loại quan điểm hôn nhân “một đời một kiếp một đội” đó của nàng ở thói đời này, trước mặt vị Vương gia phong kiến này, thật sự đúng như Nguyệt Dục nói, là đại nghịch bất đạo, là tổn hại đạo đức của người phụ nữ. Nếu nàng nói thật, hắn cũng chỉ coi nàng là kẻ điên.
Có những thứ không thể ép buộc, nàng không muốn thay đổi hắn hay ảnh hưởng đến hắn. Đặc biệt là bây giờ, đây càng không phải vấn để suy nghĩ hàng đầu của nàng. “Điện hạ, chúng ta làm một giao dịch nhé?” Nàng nói với vẻ mặt nghiêm túc. “Giao dịch:“ Triệu Tôn thờ ơ nhướng mày: “Bổn vương chưa bao giờ giao dịch với người khác.” “Yên tâm, Sở Thất sẽ không làm khó điện hạ đâu. Giao dịch này với ngài mà nói, chỉ có trăm cái lợi mà không hề có hại. Ta vẫn sẽ đi theo ngài, nhưng đổi sang cách khác. Ta cũng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để kiểm cơm, mà không cần phải nhờ nhan sắc để dựa vào đàn ông.” “Nhan sắc? Nàng có sao?” Triệu Tôn tỉnh bơ hỏi.
“...” Không đả kích người khác thì hắn sẽ chết hả?
Trong nháy mắt, nàng xụ mặt xuống. Còn trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Triệu Tôn lại ánh lên một thoáng sự xấu xa tinh quái. Cũng bởi thoáng trêu chọc ấy mà một người tuấn tú cao quý đã không còn nguy hiểm nữa, không còn vẻ lạnh lùng, như thể đó chỉ là một trò đùa vui của một đôi nam nữ.
“Nói đi, giao dịch gì? Gia nghe thử.” Hắn đột nhiên hỏi lại. Hạ Sơ Thất bĩu môi, không so đo với sự chế nhạo của hắn nữa.