Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 101 : Hôn một cái, cho mười lượng (7)
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Người dẫn đầu đội Kim Vệ quân ấy chính là Trần Cảnh. Y đội một cái mũ giáp có chùm tua đỏ, khoác ngoài là áo giáp dài, vạt cân xứng. Nhìn thấy Hạ Sơ2Thất, tay y ấn vào đao bên hông một cái, lưu loát nhảy xuống ngựa, ôm TV quyền với nàng, vô cùng oai phong, giọng nói cũng hồn hậu mạnh mẽ. “Sở tiểu lang, xin8chào!” “Trùng hợp quá, thị vệ trưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Hạ Sơ Thất mỉm cười, nhướng mắt nhìn y: “Không biết thị vệ trưởng ở trọ hay nghỉ chân vậy?”
Miệng lưỡi nàng6trơn tru đã quen, nói chuyện luôn lệch trọng tâm, Trần Cảnh lại là một gã không giỏi ăn nói, nhất là trước mặt các cô gái. Bị nàng trêu chọc thế này, y đành3nói thật.
Trần mỗ phụng mệnh điện hạ, đến đón Sở tiểu lang lên thuyền.” “Lên thuyền, có phải trả bạc không?” Trần Cảnh thoảng sững sờ: “Tất nhiên là không cần.” Dáng vẻ của Trần5cảnh khiến Hạ Sơ Thất buồn cười: “Vậy nếu ta không đồng ý lên thuyền giặc thì sao?”
Nói thuyền quan của Tấn Vương điện hạ là thuyền giặc, có lẽ cả thiên hạ cũng chỉ có mình Sở Thất dám nói. Trần Cảnh cau mày, thầm thở dài, ngoài mặt vẫn rất cung kính: “Điện hạ bảo, nếu không mời được thì đành để Sở tiểu lang chịu thiệt chút vậy.”
“Nhưng ta.” Hạ Sở Thất nhếch mày, “Nếu không muốn chịu thiệt thì sao?”
Nhiệm vụ tiếp theo này, Trần Cảnh vốn đã đau đầu không biết làm sao, lại gặp phải Hạ Sở Thất không nói lý lẽ, y có nói cũng chẳng nói lại được, quát cũng không quát nổi, bèn không khách sáo nữa. Y làm theo lời dặn dò của điện hạ trước, cứ để lại việc khắc phục hậu quả cho ngài ấy xử lý đi. “Người đâu, dẫn Sở Thất đi!”
“Vâng!” Mấy tên Kim Vệ quân nghe lệnh mà làm. Hạ Sơ Thất vọt sang bên theo phản xạ, còn chưa kịp lên tiếng, Lý Mạc bỗng rút kiếm ra, nhắm thẳng vào Trần Cảnh.
“Kẻ nào dám!”
“Nguyệt đại tỷ, chuyện này...”
Đã nói tới mức này, Hạ Sơ Thất cũng không tiện giả vờ giả vịt phủ nhận nữa.
Tất nhiên, nếu không cần mặt mũi hơn nữa, nàng có thể nói: “Nguyệt đại tỷ à, tối qua lúc tỷ đi vào, ta vốn muốn chào hỏi tỷ đấy. Nhưng thời gian địa điểm nhân vật đều không đúng. Nhất là thấy tự quyến rũ gia chúng ta không thành công, Sở Thất ta thật sự ngại đi ra lắm.”
Nhưng...
Đều là nữ giới, nàng cũng nhìn ra được Nguyệt đại tỷ này thực lòng thích Triệu Tốn, tội gì rắc muối lên miệng vết thương người ta nữa. Hạ Sơ Thất đành toét miệng cười, qua quýt đáp: “Đúng vậy đúng vậy... trở về rồi...”
Nàng ngỡ mình đã rất khiêm tốn.
Song, trong mắt Nguyệt Dục lại có khác gì đang khoe khoang đâu? Nguyệt Dục cười nói: “Hôm nay tỷ kéo muội qua đây, còn muốn nói một chuyện nữa. Sở Thất, gia không nghe lọt tai lời của tỷ, những lời của muội, ngài ấy vẫn sẽ nghe đôi câu. Gia chúng ta là chủ nhân, là Vương gia, sớm muộn cũng phải cưới chính phi. Muội khuyên ngài ấy.” “Khuyên hắn thu nhận mấy phụ nữ?”
Hạ Sơ Thất ngắt ngang những lời vòng vo của Nguyệt Dục, bĩu môi.