Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 100 : Hôn một cái, cho mười lượng (6)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Nghe thảm án thế này, vành mắt Hạ Sơ Thất cũng không khỏi nóng lên.



“Biểu tỷ à, thực sự xin lỗi. Muội thật sự không nhớ gì cả, quên hết sạch luôn ấy.”



Lý Mạc cười giễu, khịt mũi, kìm nén những giọt nước mắt chực trào3ra. “Không sao, tỷ đã thấy gương gỗ đào của muội, để tỷ nhắc cho muội.”



Đêm hôm đó, trên trời vẫn là mảnh trăng sáng ấy... Dưới đèn dầu, Hạ Sơ Thất đã nghe một câu chuyện dài.



Qua giọng kể khi nghẹn ngào, khi buồn đau, khi tức giận của Lý Mạc, trong đầu Hạ Sơ Thất5không ngừng lướt qua từng đoạn khuyết thiếu. Nào đao phủ giơ đại đao lên, nào rượu nóng từ trong miệng phun ra, nào những bông tuyết hàm oan bay lượn đầy trời, nào pháp trường máu tươi chảy thành dòng suối nhỏ, một chữ “chém” hô vang lạnh lùng, từng hồi nghẹn ngào thổn thức trước khi sắp chết, khi cây kim nhỏ chấm mực đâm lên trán nàng, nỗi đau trong tim còn hơn cả nỗi đau thể xác, và cả người đàn ông nhìn thì ôn hòa nhưng ánh mắt ngập tràn ác độc.



Từng đoạn từng đoạn ngắn, nỗi đau xé ruột xé gan quét sạch cảm xúc của nàng. Có một giọt lệ rơi xuống chiếc bàn trước mặt nàng.



Đó là nước mắt của nàng. Sao nàng lại khóc?



Hơn một năm trước, khi cô gái tên Hạ Sở kia chạy trốn một mạch đến phủ Cẩm Thành, lúc cùng đường, đứng trên núi Thương Ưng, khi đón gió vù vù nhảy xuống, có lẽ đã hết sức tuyệt vọng rồi chăng?



Nàng không nhớ tên gốc, không có ký ức ban đầu, chỉ muốn quên đi thảm họa khắc cốt ghi tâm kia, muốn quên đi người đàn ông đã từng khiến nàng đau khổ không muốn sống kia. Người đàn ông tuấn tú, dịu dàng như ngọc, người đàn ông từ đầu chí cuối nàng luôn mong ngóng có thể nhìn mình thêm chút nữa, mong ngóng có một ngày cùng hắn sống đến đầu bạc răng long. Nàng đã lựa chọn chạy trốn, quên đi thù hận, cũng đã lựa chọn quên đi tất cả. Kết quả trở thành một cô thôn nữ nói lắp.



Nhưng vận mệnh thần kỳ vậy đấy.



Không ai chạy thoát khỏi vòng luân hồi.



Một người lặng lẽ ngậm oan khuất ra đi, nhưng người khác lại bị thần số phận đạp một phát tới.




Dứt lời, nàng vỗ vai Lý Mạc, cười vô cùng đắc ý. “ô la la, biểu tỷ thân yêu của muội. Tỷ cứ yên tâm đi, đi theo tỷ, đảm bảo những tháng ngày sau này của tỷ oanh oanh liệt liệt, không cần ăn cắp trên phố, cũng không phải cầu chuyện ấm no. Cộng thêm dáng vẻ thu hút hiếm có và võ nghệ của tỷ, giỏi văn giỏi võ, lựa chọn một người chồng như ý, đợi hưởng phúc đi!”



Nàng hài hước nói, sắc mặt Lý Mạc vốn đã dịu đi chợt trắng bệch. “Biểu tỷ, muội nói sai à?”



Lý Mạc không nhìn nàng, oán hận trong mắt như vũng nước đọng: “Người kia của tỷ... không còn nữa.”



Hạ Sơ Thất thu lại vẻ tươi cười, siết bả vai Lý Mạc.



“Không có? Sao lại không chứ?”



Giọng Lý Mạc khàn đi: “Không có chính là không có thôi.”



Khách điếm Phượng Lai.



Cha con Cô thị đã chuẩn bị xong xuôi. Có điều hành lý của họ không đơn giản như Hạ Sơ Thất và Lý Mạc, thoạt nhìn chính là muốn đến kinh sư nương nhờ người nhận, chỉ thiếu nước mang hết cả gia sản ở huyện Thanh Cương theo thôi. Vô số bao lớn bao nhỏ, hù Hạ Sơ Thất ngẩn cả người. Lão Cổ tuổi tác đã cao, Cố A Kiều lại hệt một thiên kim tiểu thư yểu điệu. Không còn cách nào khác, Hạ Sơ Thất chỉ có thể cùng Lý Mạc làm khuân vác, khiêng hành lí ra ngoài nhà trọ giúp cha con họ Cố.



Chỗ này còn cách bến tàu một quãng xa. Hạ Sơ Thất bảo họ đợi, nàng đang chuẩn bị đi thuê một chiếc xe lừa đến chở hành lí thì trông thấy một cỗ xe bốn ngựa kéo hoa lệ tới cửa ngõ trước cửa nhà trọ, do mấy tướng sĩ mặc giáp và đội mũ của Kim Vệ quân bảo vệ, gần như chiếm hết cả đường cửa ngõ. “Sở Thất, huynh ngây ra đó làm gì?”



Thấy Sở Thất không nhúc nhích, Cố A Kiều lấy làm lạ, đi tới và nhìn theo ánh mắt nàng.



Hạ Sơ Thất không quay đầu, chỉ cười đáp: “Chỉ sợ không phải tìm xe nữa.”