Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 99 : Hôn một cái, cho mười lượng (5)
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
“Nàng ấy đi rồi?”. “Vâng.” Trần Cảnh cụp mắt: “Thuộc hạ đã dặn, không phải đuổi theo nữa.”
Triệu Tôn “ừ” một tiếng, ngồi lại xuống ghế La Hán, nghịch những quân cờ lộn xộn thành một đống, vẻ mặt thờ ơ, nói:
“Sai2người đi thăm dò xem Lan Đẩn kia đã xảy ra chuyện gì?”
“Điện hạ.” Trần Cảnh nhận lệnh này, nhưng ngập ngừng: “Thuộc hạ tưởng lần trước đốt xong phòng chứa củi thì điện hạ và nàng ta đã vạch rõ ranh giới.”8“Vạch rõ rồi?” Triệu Tôn nhẹ giọng hỏi ngược lại, hờ hững liếc Trần Cảnh một cái, trong mắt không hề có cảm xúc gì. “Giờ thì không rõ.” Trần Cảnh trước nay không hiểu rõ tính tình của Triệu Tổn. Lúc này,6nhìn sắc mặt hắn âm trầm, Trần Cảnh càng không hiểu hắn có tâm tư gì với Sở Thất.
Từ khi được đương kim Thánh thượng đích thân phong làm võ trạng nguyên, tất cả ngày tháng của Trần Cảnh đều là của Triệu3Tôn. Trần Cảnh theo cạnh Triệu Tôn như hình với bóng. Những năm qua, từ bắc chí nam, từ trong quân đội đến kinh sự, Trần Cảnh biết con người Triệu Tôn có thể gọi là cứng nhắc, xưa nay không thể làm5nhưng chuyện trái với luân thường đạo lý, càng không có khả năng có sự thất thổ và khác thường như ngày hôm nay.
Trần Cảnh luôn ít lời, nhưng y cảm thấy không thể không nhắc một câu.
“Gia, thuộc hạ cho rằng ngài không thích dính vào vòng xoáy của vụ án tiền Ngụy quốc công. Thân phận của Hạ Thất tiểu thư này thực sự... không hợp với điện hạ cho lắm. Dù ngài chỉ nhận nàng ấy làm thị thiếp, giấu trong hậu viện phủ Tấn vương cả đời, nhưng một khi bị người ta phát hiện ra thân phận nàng ta, về tình về lý, ngài đều sẽ bị người đời cười nhạo, mắng chửi sau lưng.” Triệu Tôn ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn qua, chợt trầm giọng:
“Nàng ấy không phải Thất tiểu thư nhà họ Hạ.”
“Điện hạ, nàng là ai, trong lòng ngài biết rõ hơn ai hết.” Trần Cảnh là một kẻ vô cùng cố chấp, hoặc có thể gọi là cứng nhắc. Ngoại trừ trung thành, còn lại vẫn là trung thành.
Chuyện của Sở Thất, cho tới nay toàn do y điều tra.
Bởi vậy, y biết rõ hơn bất cứ ai, Sở Thất chính là Thất tiểu thư của phủ Ngụy quốc công.
Rất nhiều người biết chuyện xảy ra năm đó. Khi tiền Ngụy quốc công là Hạ Đình Cán vì mưu phản bị diệt môn, ông ta không bảo vệ con trai và cháu trai mà dùng một lệnh bài miễn tội chết khắc chữ “Khai Quốc Phụ Vận” để đổi lại một mạng của con gái mình là Hạ Sở. Chỉ có số ít mấy vị khai quốc phụ thân mới có tấm lệnh bài miễn tội chết ấy. Tuy lệnh bài có quy định không thể tha cho tôi mưu phản, nhưng đương kim Thánh thượng niệm công trạng không ai bằng của Hạ Đình Cán, và niệm tình con cháu ông ta đã chết cả chỉ còn lại duy nhất một con gái, thực sự đáng thương, nên không chỉ đồng ý với lời thỉnh cầu này của ông ta, mà còn cho em trai của Hạ Đình Cán là Hạ Đình Đức kế thừa tước vị Ngụy quốc công, thậm chí không bạn chỉ xóa bỏ hôn sự giữa Hạ Sở và cháu trai Triệu Miên Trạch, Sau khi xử lý xong vụ án, trán con gái nhà họ Hạ kia bị xăm rồi được gửi cho nhị thúc nàng ấy nuôi, cũng chính là nhà của Ngụy quốc công đương nhiệm - Hạ Đình Đức. Không ngờ, một đêm trước ngày đại hôn của nàng ấy với Triệu Miên Trạch, Hạ thị nữ kia đột nhiên biến mất.
Ngụy quốc công, hình như đúng là nàng đã nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi.
Vẻ mặt cười giễu của Hạ Sơ Thất dịu đi: “Này, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“Xem ra, ngươi thật sự không nhớ gì cả.”
Trong phòng, ánh nến leo lắt. Dưới ánh nến nhảy nhót, sắc mặt của Lý Mạc ảm đạm hơn, giọng nói mang theo chút khí lạnh khó tả: “Cái gương gỗ đào trên người ngươi sẽ cho ngươi biết câu trả lời.” “Gương gỗ đào?” Hạ Sơ Thất sửng sốt, lấy thứ mà nàng xem như bảo bối ở trong ngực ra, huơ huơ trước mặt Lý Mạc, vểnh khóe môi khiêu khích: “Aiz, hôm nay cô nương ta cho ngươi biết, chiếc gương này là của ta, của riêng ta, không liên quan tới ai hết.”
“Là của ngươi mà, vốn chính là của ngươi. Ta có bảo không phải của ngươi đâu.” Hiển nhiên Lý Mạc đã hiểu nhầm ý của Hạ Sơ Thất. Nhưng Hạ Sơ Thất cũng không thể giải thích, chỉ cảm thấy ánh mắt của Lý Mạc lúc này hoàn toàn khác với ban ngày. Dĩ nhiên, bản thân nàng cũng vậy, không còn dáng vẻ cà lơ phơ phất trêu đùa với Lý Mạc khi trước, không còn thấy giọng điệu du côn nữa.
“Được rồi, Lý Mạc. Ngươi muốn cho ta biết điều gì, chỉ bằng dứt khoát nói luôn đi!”
“Gương gỗ đào này quả thực là vật tùy thân của ngươi. Năm đó sinh nhật người lúc ngươi mười ba tuổi, có một hòa thượng hóa duyên đến phủ đệ của tiền Ngụy quốc công, ông ta coi mệnh cho ngươi. Ta cũng không biết ông ta nói cụ thể những gì, nhưng ta nghe nương ta bảo, ông ta cho ngươi một cái gương gỗ đào. Về sau, lúc ta tìm người đi chơi, ta cũng từng nhìn thấy cái gương này, không nhận nhầm đâu.”
Hạ Sơ Thất thoáng kinh ngạc, có phần không dám tin. Trong nháy mắt cuối cùng của kiếp trước, nàng đã nhìn thấy chiếc gương gỗ đào chạm khắc hoa này.
Do đó, khi nàng đến thôn Lưu Niên, lúc mò được chiếc gương trong ngực, nàng gần như chưa từng nghĩ tới cái gương này chính là đồ thuộc về nguyên chủ, mà chỉ dựa vào trực giác, vô thức cho rằng nó là thứ đoạt được từ chỗ Chiêm Sắc, là chiếc gương ấy mang năng vượt qua thời không, đến vương triều Đại Yến hố cha này.
Hóa ra chiếc gương này vốn chính là để trong ngực nguyên chủ. Sắc mặt Hạ Sơ Thất biến hóa khôn lường. Lý Mạc nhìn nàng, khẽ cười một tiếng, vành mắt đỏ lên.
“Giờ muội đã tin lời tỷ nói chưa? Hạ Sở, tỷ tốn gần hai năm, không dễ gì mới tìm được muội. Nhưng muội thật sự thay đổi rất nhiều, tỷ cũng dám tin lắm. Nên hôm nay trên đường, tỷ lén ăn cắp túi tiền của Cổ A Kiều, chính là vì dụ muội đến thăm dò. Mãi tới tận chiều này, tận mắt nhìn thấy muội lấy gương gỗ đào ra, tỷ mới dám chắc chắn là muội.”