Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 98 : Hôn một cái, cho mười lượng (4)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


“Gia, tuy thân phận nô tỳ hèn mọn nhưng một lòng say mê, cam tâm tình nguyện hầu hạ gia.” Nguyệt Dục nói rất chậm, rất mềm mỏng, rất thâm tình.



Tất nhiên, thâm tình là thật.



Nàng ta nhìn ra Triệu Tôn uống say2càng là thật hơn.



Nàng ta hầu hạ bên cạnh Triệu Tôn hơn mười năm. Trong mắt nàng ta, người đàn ông này luôn lạnh lùng, vô tình, đối với bất cứ ai cũng là thái độ thờ ơ xa cách, ngay cả gặp8đương kim Thánh thượng cũng không thấy ôn hòa hơn là bao. Đặc biệt là chuyện trong phòng the, mặc dù trên danh nghĩa nàng ta là đại nha hoàn của của hắn, nhưng chưa từng thấy dáng vẻ cuốn hút khí động6tình kia của hắn. Nó mang theo ánh mắt chuếnh choáng, giọng nói khàn khàn, vẻ mặt tuấn tú, yết hầu hơi trượt, dường như mỗi một chỗ đểu có thể tăng thêm can đảm của nàng ta.



Nàng ta phải nắm chắc lấy3một cơ hội tốt thế này.



Trước kia, cô cô trong cung của Cống phi nương nương đã từng dạy nàng ta. Nàng ta không chỉ biết rất nhiều kỹ xảo hầu hạ đàn ông mà còn hiểu được một vài tính cách của5họ. Thậm biết đàn ông là loại sinh vật dùng dục vọng kiểm soát tình cảm, một khi động tình sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Cho nên, theo nàng ta, hôm nay là cơ hội của mình, là ông trời rủ lòng thương nàng ta.



Đôi mắt mềm mại như nước.



Nàng ta nhìn Triệu Tôn, chắc quá đắm chìm trong suy tư nên không nhận ra ánh mắt hắn đang dần dần lạnh buốt. Nàng ta đi từng bước tới gần, quỳ xuống bên cạnh hắn, dịu dàng gọi một tiếng.



“Gia, cho nô tỳ một cơ hội. Nô tỳ nhất định có thể hầu hạ ngài thật tốt.”



Loại chuyện người đẹp tự tiến cử phục vụ này, khiến người ta phun máu mũi quá đi! Thân thể Hạ Sơ Thất cứng đơ, cũng không biết phản ứng của tên Triệu Tôn thể nào, e là xảy ra chuyện làm thay đổi cả tam quan của nàng thật ấy chứ. Phải | biết, Triệu Tôn rõ là đã uống nhiều rượu, bằng không cũng sẽ chẳng hôn nàng. Nếu Nguyệt đại tỷ nhân cơ hội ăn mất hắn thì làm sao giờ? Một phiên bản hiện trường không tuân thủ đạo đức và quy tắc thế này, rốt cuộc nàng nên xem tiếp không? Nên trơ mắt nhìn nàng ta ăn hay để nàng ta không cắn nổi đây?



Không được! Lợi cho nàng ta quá!




“Nàng không bằng lòng?”



Mặt hắn bình tĩnh đến mức hơi đáng sợ.



Cảm xúc của hắn đã chứng thực suy nghĩ của Hạ Sơ Thất. Rất rõ ràng, hắn coi đó là hắn ban cho nàng, sao nàng còn dám không nhận lấy? “Không bằng lòng. Ngài tưởng ai cũng ham hố ngài chắc? Ngài là bảo vật quốc gia à?” Nàng “xùy” một tiếng, tay không thể cử động, thể là hai chân lại không nhàn rỗi, đạp loạn xạ trên người hắn một trận. Hắn cau mày, có phần không biết làm sao với nàng, đành vắt ngang người qua, đè hai chân nàng dưới thân, cho đến khi nàng chỉ còn sức để thở thì mới thôi. Hai người nhìn nhau rất lâu, không nói gì.



Ánh nến trong phòng lờ mờ. Đôi mắt âm u của hắn như đầm sâu không thấy đáy.



Trong mắt hắn phản chiếu khuôn mặt của nàng.



Sau một lúc, hắn bỗng thở dài, thả tay ra, lặng lẽ đứng dậy. “Gia không so đo chuyện nàng lén xông vào dịch quán, nàng đi đi!”



Dứt lời, hắn không nhìn nàng nữa, đi thẳng vào tịnh phòng.



Nhìn bóng lưng của hắn, trái tim đập loạn của Hạ Sơ Thất cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nàng nhếch môi cười giễu, vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng nãy giờ.



Lúc này không đi thì chờ đến lúc nào chứ? Lặng yên không tiếng động, nàng rút lui theo đường cũ. Chẳng bao lâu sau, cổng thành được canh giữ nghiêm ngặt lần nữa truyền tới tiếng hô “có thích khách”, trạm dịch lại náo động. Mà trong Bích Nguyệt Hiến nơi Triệu Tôn ở vẫn luôn sáng đèn. Hắn tắm rửa xong đi ra, đã có người của hắn chờ trong sảnh, là Trần Cảnh từ đầu chí cuối luôn yên lặng.



“Điện hạ!”