Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 121 : Thuốc hổ lang (13)
Ngày đăng: 12:20 30/04/20
“Hoàng Trưởng Tôn điện hạ và phu nhân thật xứng đôi, trời sinh một đôi...” Cẩu nam nữ!
Nuốt ba chữ sau xuống, Hạ Sơ Thất cười híp cả mắt, nghe Triệu Miền Trạch nói tiếp: “Thất tiểu thư, hôm nay ta và Thu Nhi tìm người tới đây không phải là muốn làm khó dễ ngươi. Chuyện năm đó đều đã qua rồi. Hận cũng được, oán cũng thế, người và ta đã lỡ nhau, chẳng thể trách người2nào. Bây giờ ta và Thu Nhi đã kết thành phu thê, việc đã đến nước này, Thất tiểu thư cũng nên hiểu cho, hai năm trước ta không có ý với ngươi, bây giờ cũng sẽ không, ngươi không cần phải cưỡng cầu làm gì.” Con bà nó! Trong đầu Hạ Sơ Thất giống như thọc tổ ong vò vẽ.
Hắn nhắc tới quá khứ mà không có chút áy náy nào? Còn nữa, cái dáng vẻ tự luyến8từ chối đó của hắn đáng ăn đòn hơn bất cứ người đàn ông nào nàng gặp. Hận thù hận, nhưng ý hắn nói lại khiến đầu óc nàng mơ hồ. Nàng cho rằng hắn tìm nàng vì bệnh của cha ruột. Bây giờ xem ra là không phải, hoặc có lẽ là không hoàn toàn phải. Nhưng hắn và Hạ Vấn Thu đã ở bên nhau rồi, còn tìm nàng nói những thứ này để làm gì? Trên6mặt Hạ Sơ Thất viết đầy sự khó hiểu, Triệu Miên Trạch dừng một lát mới nói: “Thất tiểu thư, Hoàng gia gia của ta nhớ tình bạn cũ, tuổi càng lớn càng nhớ cựu thần. Tuy cha ngươi đã bị xử tử vì tội phản nghịch, nhưng Hoàng gia gia lại luôn nhớ công lao năm xưa của cha ngươi, lại nể tình nhà ngươi không có con cháu kế thừa đèn nhang, trong lòng không nỡ nên3mới để ta tìm ngươi, buộc ta kết thân với ngươi.” Còn có chuyện như vậy? Lão Hoàng để thật sự có tình có nghĩa thể sao? Chó má! Thật sự có tình có nghĩa thì sẽ giết chết cả nhà người ta ư?
Hạ Sơ Thất đảo mắt, vẻ mặt cố ý trở nên mê man.
“Hoàng Trưởng Tôn điện hạ, ngài càng nói tại hạ càng hồ đồ. Không hiểu, thật sự không hiểu.” “Thất tiểu thư, người hiểu5hết.” Triệu Miên Trạch khẳng định lần nữa, giọng điệu càng trở nên ôn hòa.
“Hoàng gia gia nói trừ phi người chủ động từ hôn, nếu không thì hôn ước của hai ta sẽ có hiệu lực trọn đời, ta vĩnh viễn không được cưới chính thế khác. Thất tiểu thư, năm đó mọi người còn nhỏ, coi như Miên Trạch có lỗi với ngươi, bây giờ ta sẽ bồi thường.”
Bồi thường? Thật sự là buồn cười!
Hạ Sơ Thất muốn cười, cũng đã bật cười, “Hoàng Trường Tồn điện hạ thật biết kể chuyện xưa.”
“Thất tiểu thư, ta biết ngươi oán ta. Đã như vậy, về chuyện đã qua thì coi như Miên Trạch có lỗi với ngươi. Bây giờ ta chỉ có một thỉnh cầu, hy vọng ngươi có thể cùng ta đi gặp mặt Hoàng gia gia, tự mình nói cho người biết ngươi không muốn làm chính thất của ta, xin người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Từ nay về sau chuyện cưới gả hai bên không còn liên quan nữa.” Đây là phiên bản từ hôn buồn nôn nhất mà Hạ Sơ Thất từng nghe.
“Chuyện cưới gả hai bên không còn liên quan?”
Hạ Sơ Thất mỉm cười cầm cốc trà lên thổi, rồi từ từ uống trà, khóe mắt nhìn sắc mặt ngày càng tái nhợt của Hạ Vấn Thu.
“Ý của Trưởng Tôn điện hạ là buộc tại hạ phải thừa nhận? Nếu ta là phụ nữ thì thừa nhận cũng được đi, coi như hi sinh vì tình yêu thật sự của hai người. Buồn cười ở chỗ tại hạ là đàn ông. Người hiểu từ nam nhân không? Lúc tại hạ
mới vừa vào kinh sư, nghe người ta nói Trưởng Tổn điện hạ là quân tử ôn hòa, nho nhã lễ độ, không ngờ ngài lại coi đàn ông là phụ nữ. Thật sự thật là buồn cười!” “Thất tiểu thư, ngươi không chịu giúp Miên Trạch chuyện nhỏ này?” Triệu Miên Trạch chầm chậm hỏi.
“Hoàng Trưởng Tôn điện hạ, thật sự là tại hạ không giúp được.” Hạ Sơ Thất cười nhạt đáp lại. Tính nhẫn nại của Triệu Miền Trạch hoàn toàn không còn, hắn giơ tay lên.
“Người đâu!” Vài thị vệ nha đầu xông vào, hắn chỉ một nha đầu, nói: “Ngươi dẫn hắn đi nghiệm xem hắn là nam hay nữ.”