Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 120 : Thuốc hổ lang (12)

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


“Máu trên đất là sao? Người đâu rồi?”



Một người mặc trang phục Hình Phòng điển sứ thuộc nha môn phủ Ứng thiên cầm đao đi tới, vừa hỏi một câu thì thấy xe ngựa của Triệu Miên Trạch. Từ từ nhìn lên2mặt hắn, gã hơi sững sờ, rồi thay đổi sắc mặt, sau đó “bịch” một tiếng quỳ xuống bên đường. “Ti hạ không biết Hoàng Trưởng Tôn điện hạ ở đây, xin điện hạ tha tội.”



Gã vừa dứt lời, dân chúng trợn8tròn mắt, nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an.



Hạ Sơ Thất và Lý Mạc cũng chỉ có thể quỳ theo.



“Đứng lên hết đi!”



Triệu Miên Trạch không thể hiện sự lạnh lùng ra ngoài như Triệu Tôn, hắn luôn là một người nhã nhặn,6khóe môi như có như không ý mỉm cười. Bắt chuyện với dân chúng và bộ khoái, rồi nói vài câu về vụ án, sau đó nhìn Hạ Sơ Thất.



“Bây giờ tiểu tiên sinh có thể cùng ta đi quán trà nói3chuyện được chưa?”



Bây giờ hắn là Hoàng Trưởng Tôn, nàng có thể nói không sao?



Đương nhiên, Hạ Sơ Thất vốn không có ý nghĩ nói “không”. Nàng vứt một đống mồi câu để chờ cá cắn câu mà. Tuy con cá này5quá béo, nhưng tốt xấu gì cũng có cái lạc thú khi câu.



Lúc nãy nàng từ chối, cũng chỉ vì bốn chữ: lạt mềm buộc chặt.



Đàn ông trời sinh có tính thích coi thường, nhất là Triệu Miền Trạch, tiện nhất trong tiện. Y quan bình thường sao có thể khiến hắn để ý? Đối với loại đàn ông cặn bã như hắn mà nói, không thể đối xử tốt với hắn như Hạ Sở được.




“Phu nhân thật biết nói đùa.”



“Thất muội? Muội thật sự trách ta...” Hạ Vấn Thu như chịu không nổi đả kích này, cơ thể tựa liễu lung lay, Triệu Miên Trạch lo lắng đỡ nàng ta, thấp giọng dỗ dành: “Thu Nhi, vào nhà trước rồi nói. Cơ thể nàng vốn không khỏe, còn đứng ở đầu gió, cẩn thận bị phong hàn.”



Hạ Vấn Thu dịu dàng gật đầu, nhìn sang Hạ Sơ Thất, “Thất muội, chúng ta vào trong phòng rồi nói.”



Hay cho một Tam tỷ khiến người ta đau lòng!



Thua trong tay người phụ nữ này, Hạ Sở cũng quá đáng thương.



Mặc niệm cho Hạ Sở đã hồn phi phách tán vài giây, Hạ Sơ Thất nở nụ cười, kéo Lý Mạc lạnh nhạt bước vào nhã phòng được bố trí tinh tế. Bốn người khoanh chân ngồi đối diện, ai cũng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, chỉ có Hạ Sơ Thất cười đến thoải mái.



“Trưởng Tôn điện hạ, rốt cuộc ngài tìm tại hạ là có chuyện gì vậy?” Lửa than trong nhã phòng đang cháy, cả phòng ấm áp. Nhưng vẫn không ấm áp bằng ý cười hòa nhã trên mặt Triệu Miền Trạch.



“Thất tiểu thư, người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám. Hôm nay ta và Thu Nhi tìm ngươi đúng là có việc. Hai năm trước người bỏ đi, chúng ta khổ cực tìm người khắp nơi. Nếu bây giờ ngươi đã trở về thì chuyện của chúng ta cũng nên có một kết thúc rồi, ngươi cần gì phải giả vờ không nhận người thân?”



Bình tĩnh quá nhỉ? Khắc lên trán người ta một chữ “tiện”, hủy hôn ước với người ta, nạp Đường tỷ người ta làm trắc phu nhân, bây giờ lại nói hai chữ “kết thúc” đơn giản như uống nước. Nếu không phải chưa tới lúc bại lộ thân phận thì nàng thật sự rất muốn bóp cổ hỏi thằng nhãi này, đối mặt với Hạ Sở một lòng thương hắn, sao hắn có thể tàn nhẫn quyết tâm làm như vậy? Nghĩ đến những chuyện đó, Hạ Sơ Thất bất giác siết chặt hai nắm tay.



“Hoàng Trưởng Tôn điện hạ, tại hạ không hiểu người đang nói cái gì? “Ngươi hiểu.” Triệu Miên Trạch lạnh nhạt nói, nhưng vẫn không mất đi vẻ ôn hòa. Lúc này, trà được bưng lên. Triệu Miền Trạch tự mình rót cho Hạ Vấn Thu một cốc trà, cúi đầu thổi nước, chờ nó bớt nóng mới nhét cốc trà vào trong tay nàng ta. Sự ân cần trong mắt hắn là thật, tình cảm cũng là thật, nhưng rơi vào trong mắt Hạ Sơ Thất thì nhìn sao cũng thấy chán ghét. Không phải vì nàng, mà vì cảm thấy không đáng giá thay Hạ Sở. Dù trong lòng có một vạn con thảo nê mã chạy qua nhưng trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười.