Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 127 : Kẻ thù gặp nhau, ngoài mặt vui sướng vô cùng (6)

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Không hiểu ý hắn là gì, trong lòng Hạ Sơ Thất khó chịu, nhưng vẻ mặt vẫn xem như thoải mái: “Chẳng qua là không thích thân phận của các nàng ấy, chứ không phải bản thân họ. Với lại, cho dù ta không thích họ, cũng không có nghĩa là ta sẽ để người khác đổ oan cho ta. Cô nương ta là một hiệp sĩ. Chàng có hiểu thế nào gọi là làm hiệp sĩ không? Chính là kiểu giữa đường thấy chuyện bất2bình, hự hự hự, ào một cái liền rút dao giúp đỡ.”



Nàng vừa khua chân múa tay vừa nhướng mày cười. Nhưng nàng không nói với Triệu Tôn nguyên nhân thật sự ra tay giúp đỡ Tạ thị.



Hắn vẫn lặng im chăm chú nhìn nàng, sắc mặt sầm sì cực kì khó coi, cứ như thể nàng nợ bạc hắn chưa trả vậy. Nhìn đến nỗi nàng dựng hết cả gai ốc, nàng mới đột nhiên vỡ lẽ: “À, ta hiểu rồi, chàng cũng không thích8Tạ thị và năm người đẹp kia hả? Nhưng chàng chưa tìm được cớ để đuổi họ đi đúng không? Có chuyện này rồi, binh bộ Tả thị lang cũng sẽ không oán giận chàng. Dù ông ta muốn kiếm chuyện cũng nên tìm nhà Đông Phương, không liên can gì đến chàng.”



“Nàng nghĩ vậy thật à?” Hắn hỏi.



“Bằng không thì sao? Ta nên nghĩ thế nào?” Hạ Sơ Thất xoa xoa cái bụng không được thoải mái cho lắm, rồi huých khuỷu tay vào cánh6tay hắn, cười hì hì hòng chuyển chủ đề: “Này, thứ ta ăn phải là bột bã đậu, sẽ tiêu chảy chết người đấy! Ui da, này, gia, ta muốn đi vệ sinh...” Mặt Triệu Tổn biến sắc, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú mê người bỗng chốc đen như mực.



“Mẹ kiếp, nàng bị ngu hả?”. Những lời thô tục xen lẫn trách mắng khiến đám người hầu còn ở trong sân chưa giải tán hết nghe thấy đều choáng váng ngẩn ra trong gió tuyết,3tầm mắt nhìn hết về phía này. Gia nhà bọn họ, một nhân vật luôn cao quý phong nhã như áng mây, khi nào từng nói kiểu lời thô tục chốn chợ búa này?



Mọi người đều đần mặt. Hạ Sơ Thất hơi nhướng mày, nở nụ cười.



“Ta không có mẹ...”



“Câm miệng!”




Hạ Sơ Thất lườm hắn một cái, tức đến nỗi hừm hừm. “Thần y không phải do cha sinh mẹ đẻ, không phải làm bằng thịt hả?” “Chẳng phải nàng bảo nàng không có mẹ sao?” Râu ông nọ cắm cằm bà kia? Bị lời hắn chẹn họng, lửa giận không dễ gì nguôi ngoai của Hạ Sơ Thất lại bùng lên, nhưng còn chưa đợi nàng dở mánh thì hắn tóm chặt hai cổ tay nàng, bế bổng lên, vây nàng vào trong lòng. Hai người đã ầm ĩ, hục hặc mấy ngày, thậm chí không gặp mặt. Giờ bị hắn ôm trong vòng tay, phút chốc, trái tim Hạ Sơ Thất đập loạn. Đặc biệt là Nhị Bảo công công cùng đám nha hoàn vẫn không dám lên tiếng kia, mặt đã đỏ bừng hết lên rồi. “Này, bỏ ta xuống!” Nàng trừng đôi mắt như chuông đồng, nhưng hắn không nhìn nàng. Nàng không khỏi dịu đi phần nào, ngại ngùng thấp giọng nói: “Nhanh thả ta xuống! Ta muốn đi vệ sinh!”



Nàng nghĩ mình đã diễn đạt rất rõ ràng rồi, song tên kia lại giống như không nghe thấy, còn đi thẳng về phía trước.



Nàng túm lấy tay áo hắn, vì nhà xí nên nàng đã hoàn toàn dịu giọng xuống. “Cục cưng à, làm phiền chàng đó, đã được chưa? Ta muốn đi ị.” Câu này quá kinh tởm, quá buồn nôn, khiến bản thân nàng nổi hết da gà. Nàng dựa sát cơ thể yếu ớt vào hắn, mặt mày nhăn nhó nhấn lên bụng, gật đầu một cách khẳng định, lộ vẻ cầu xin: “Thật đấy, khó chịu lắm!”



Có lẽ bấy giờ Triệu Tôn mới phát hiện ra không phải nàng đang đùa, hắn sầm mặt, ôm nàng vào phòng vệ sinh. “Mai Tử, qua đây đỡ nàng ấy!” Mai Tử dìu nàng đi vào, nhưng Triệu Tôn không rời đi.



Hắn đứng bất động trong gió tuyết. Trịnh Nhị Bảo ở bên nhìn mà thở dài. Hai người đều là con lừa cứng đầu, không ai chịu thua ai. Không gặp thì không rời. Gặp nhau là cắn, nhưng xa nhau lại liền đi tìm, thế mà vẫn khăng khăng không chịu nhận thua. Đây chẳng phải tự mình chuốc khổ à?



Trịnh Nhị Bảo còn chưa ngẫm nghĩ ra, song lại nghe thấy bên trong có tiếng thét. “Gia, hết giấy rồi... Giang hồ cấp cứu, cho chút đi, loại cống phẩm đặc biệt ấy...” Nhị Bảo công công sặc một cái, lén nhìn sang, thấy mặt gia nhà cậu ta đã đen thui cả rồi. “Mười lượng.” “Chàng ăn cướp đấy hả?” “Không muốn thì thôi. Không muốn thì cứ ngồi xổm đó đi!”



Hai người nói chuyện tiền bạc cách một cái cửa phòng vệ sinh, còn nói đến hăng hái vô cùng, cứ như thể không phải đang nói đến tờ giấy chùi đít mà là vô số tiền bạc vậy. Một người giống thổ phỉ, một người giống kẻ cướp. Trịnh Nhị Bảo nghe mà rụt cổ mấy lần, không ngừng quan sát xung quanh.



May mà không có người gần đấy. Bằng không, thể diện gia nhà cậu ta có lẽ đã mất hết cả rồi.