Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 128 : Kẻ thù gặp nhau, ngoài mặt vui sướng vô cùng (7)

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Càng thảm hơn là cậu ta cảm thấy thể diện ấy của gia nhà mình sớm muộn cũng bị nha đầu trong phòng vệ sinh kia làm mất hết sạch.



Lại sau một giờ nữa.



Uống thuốc Lý Mạc sắc xong, Hạ Sơ Thất chạy vào nhà xí hai, ba lần nữa, rồi nằm2bẹp trên cái ghế gỗ tử đàn trong noãn các của Triệu Tôn. Nàng ngẩn người nhìn chén canh màu trắng sữa nóng bốc khói nghi ngút trước mặt. Chén canh này nhìn có vẻ rất thơm ngon, những nàng vẫn đang tiêu chảy, ăn sao được? Hạ Sơ Thất liếc Triệu8Tôn, ngập ngừng cầm thìa xúc một miếng. Nàng hạ quyết tâm, uống một ngụm, chẹp chẹp miệng: “Canh gì mà đặc sánh thế này?” Mục đích nàng hỏi hắn, tất nhiên là tìm chuyện để nói.



“Móng giò hầm đậu phộng, đã hớt dầu rồi, không ngấy.”



Người đàn ông lạnh nhạt hồi6lâu, hiếm khi mở miệng trả lời nàng với vẻ mặt đen sì. Hạ Sơ Thất cười toét miệng, nói liên tiếp ba chữ “được”, lại gật đầu như đang có điều suy tư, đưa một thìa nữa vào miệng. Nhưng nàng còn chưa nuốt xuống thì đã nghe thấy hắn thờ3ơ bổ sung mấy chữ: “Ăn cho tốt sữa.”



“Á... phụt... khụ khụ khụ!” Không nhịn nổi, nàng phun ra, sặc đến nỗi ho mãi không thôi. “Ta nói này, chúng ta có thể đừng nói chuyện đùa lúc đang ăn không? Sẽ chết người đó, biết không hả?” “Gia bảo chân giò5hầm đậu phộng tốt sữa, nàng kích động cái gì?” Nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại cực kì gợi đòn của hắn, bàn tay Hạ Sơ Thất rất ngứa ngáy.



Nàng muốn tẩn hắn.



Có điều, vị gia này đã có hứng thú muốn trêu chọc nàng, vậy thì nàng phối hợp là được rồi. Nàng không thích ngày nào cũng tức giận với tổ tông này, phiền chết mất. Nếu hắn đã muốn xuống nước, tuy hơi kiêu ngạo, trong nóng ngoài lạnh, nhưng chỉ cần hai người có thể đạt được chiến lược đồng minh tạm thời, khôi phục lại quan hệ hợp tác thì nàng cũng không thích tính toán chút chuyện này. “Sao không uống nữa?” Nàng đang ngẩn người thì Triệu Tôn lại hỏi.



“Uống canh có phải trả bạc không?” Nàng cười nhạt, sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhưng trong giọng điệu lại mang theo ý làm lành. “Khỏi cần, gia thưởng cho nàng!” Giọng hắn cũng dịu đi không ít. “Chàng tốt thế à? Không dám tin lắm!” Hạ Sơ Thất trưng ra dáng vẻ không dám tin, cười hì hì nhìn hắn, đang chuẩn bị tìm mấy câu tâng bốc trong đầu nói ra thì không ngờ tới, đối với Triệu Tôn mà nói, không có độc hơn, chỉ có độc nhất. Hắn lại cho nàng một câu khoan vào tim.
“Điều nàng nói đây là việc của Tấn Vương phi.” Hắn nói câu này rất chậm, cũng rất hờ hững, từng chữ từng chữ gằn ra như thể đang tức giận lắm vậy, những câu đó lại khiến Hạ Sơ Thất ngẩn ra.



Hắn nghĩ nàng đang được nước lấn tới sao?



Ngừng một chốc, nàng xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc, vẫn mỉm cười.



“Đùa thôi mà! Hẹn ước ba năm có hiệu quả, chàng có thể tìm Vương phi bất cứ lúc nào.” Đôi mắt Triệu Tôn nheo lại đầy nguy hiểm, mặt càng đen hơn. Sắc trời dần muộn.



Khi Hạ Sơ Thất về nhĩ phòng thì hai chân đã mềm nhũn. Lúc được Lý Mạc cẩn thận dìu, nàng nghiến răng nghiến lợi. Rốt cuộc kẻ đứng sau lưng chỉnh người là ai? Là Nguyệt Dục, là Đông Phương thị, Ngụy thị hay chính Tạ thị?



Tiên sư nhà nó. Đã sắp sang năm mới rồi mà mấy ngày này không được ăn ngon, đúng là đen đủi muốn chết. “Sở y quan, ngươi đã về rồi!” Một ngọn đèn lồng dừng ở cổng nhĩ phòng.



Dưới ánh đèn là gương mặt của hai nữ nhân.



Một là nha hoàn Bội Nhi cầm đèn lồng, một là Ta thị với thân hình gầy gò. Tạ thị không đầu bù tóc rối như ban ngày nữa. Nàng ta mặc áo khoác vạt lệch thêu đơn giản, trầm hoa cài đầu cũng rất mộc mạc, thoạt nhìn tuy tuổi tác không lớn nhưng rất có mùi vị thục nữ cổ điển. Trong số ba vị Như phu nhân của Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất cảm thấy mặc dù Tạ thị không xinh đẹp ngời ngời, không bằng Đông Phương Uyển Nghi, nhưng khí chất cao quý lại thắng Đông Phương Uyển Nghi một bậc.