Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 129 : Kẻ thù gặp nhau, ngoài mặt vui sướng vô cùng (8)
Ngày đăng: 12:20 30/04/20
Đẩy tay Lý Mạc ra, Hạ Sơ Thất đứng thẳng, quan sát Tại thị từ trên xuống dưới.
“Như phu nhân tìm Sở mỗ có việc gì?” Ta thị vuốt vuốt tóc, biểu hiện hơi mất tự nhiên.
“Thiếp đưa bạc tới cho Sở y quan, hôm nay may nhờ đại ân cứu mạng của ngươi.”
Hạ Sở Thất vốn cảm thấy chẳng qua là vì mình mà thôi, cầm một trăm2lượng bạc của người ta có phần áy náy. Nhưng đi ngoài cả ngày, sự thông cảm của nàng cũng vào trong hầm cầu hết rồi. Một bụng buồn phiền cần món bạc này lấp đầy, nàng đương nhiên sẽ không khách sáo với Tạ thị, liền bước tới đưa tay ra. “Đa tạ Như phu nhân. Vậy Sở mỗ không khách sáo nữa.” Một trăm lượng bạc không8ít nên cầm trên tay hơi nặng. Tiếp đó, nàng nhét vào tay Lý Mạc, rồi không gì thêm mà quay người muốn vào phòng. Hạ Sơ Thất không muốn có quan hệ với với những vị Như phu nhân của Triệu Tôn này. Mỗi lần gặp họ, nàng đều hận không thể đào hổ bỏ chạy, không nhìn thấy nữa mới tốt. “Sở y quan, thiếp tên Thanh6Chỉ Là Thanh Chỉ trong Thử tâm lý khả hoãn, thanh chỉ tại nguyên tương”
(*) Tạm dịch: Lòng này có thể an lành khi gặp được mỹ nhân ở Nguyên Tương. Thanh Chỉ? Ai quan tâm nàng ta tên gì...
Hạ Sơ Thất căng da đầu, ngoài nhìn nàng ta một cái, nở nụ cười cứng ngắc. “Khuê danh của Như phu nhân, Sở mỗ không tiện gọi.” Tạ Thanh3Chỉ vẫn cúi đầu nhìn dưới đất, ngần ngừ một thoáng mới ngẩng đầu lên. “Sở y quan, thiếp có thể vào phòng uống chén trà không?”
Hạ Sơ Thất thẩm thở dài, trong lòng rất mất kiên nhẫn, song giọng điệu và thái độ vẫn xem như thân thiện. Nàng liếc Tạ thị, rồi từ chối một cách “chân thành”: “Nội phủ của Sở Thất hết sức đơn sơ,5cũng không có trà, chỉ e tiếp đãi Như phu nhân không tốt. Hơn nữa, giờ trời cũng đã muộn, nếu ta mời phu nhân vào nhà, sợ rằng sẽ khiến người ta đàm tiếu.”
Tạ thị sững sờ, có vẻ xấu hổ, “Vậy thiếp không tiện quấy rầy nữa.” Thư phòng trong viện Thừa Đức, ánh nến sáng trưng.
Trên bàn trà bằng gỗ đàn hương, ngoài một đống công văn ra thì còn bày thêm mấy món ăn được chế biến khéo léo. Triệu Tôn ngồi trên chiếc ghế dựa chạm trổ sau bàn, nửa gương mặt bị giấu trong bóng tối, dưới ánh nến khi mờ khi tỏ. Trước mặt hắn là Nguyễn Hữu mang theo vẻ tươi cười và Trần Đại Ngưu ngồi đàng hoàng ngay ngắn.
“Không hối hận, ta không hợp với kiểu quận chúa tao nhã, cũng không có suy nghĩ trèo cao, chỉ muốn đợi khi không đánh trận nữa thì làm vài mẫu ruộng, nuôi mấy đứa con, cùng vợ ta hiểu kính người già, sống bình yên qua ngày thôi.”
Trần Đại Ngưu nói rất thành thực, nhưng Nguyên Hữu lại ôm bụng cười. “Đại Ngưu huynh, huynh được đấy, có ngốc không thế? Ha ha!” Không biết có hiểu được ý nghĩa trong tiếng cười của Nguyên tiểu công gia không, Trần Đại Ngưu cũng cười hì hì theo, dường như cũng rất vui vẻ. Chỉ có Triệu Tôn nhìn y hồi lâu, ánh mắt thêm thâm trầm, cau mày nói. “Đại Ngưu, người từ chối được ban hôn là bởi vì lo lắng cho bổn vương?”
Trần Đại Ngưu thoáng sửng sốt, rồi lập tức lắc đầu: “Điện hạ, tuy thuộc hạ ngu dốt, nhưng cũng biết được một số chuyện. Lần khải hoàn về kinh này, bệ hạ phong thưởng nên mới có chút thành tựu. Nhưng chuyện từ chối thật sự không phải vì điều gì khác, thực sự là ta... thuộc hạ là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không hổ thẹn với trời đất, sao có thể làm ra loại chuyện để hẹn ấy? À, từ khi cởi truồng đã đính ước rồi, nay có tí tiền đồ liền chế cô vợ nhỏ ở nhà sao? Thể thì chẳng bằng bảo thuộc hạ đập đầu chết đi còn hơn.”
Có thể nói ra câu này, chứng tỏ Trần Đại Ngưu nhìn thì rất thành thực, nhưng thực sự không ngốc.
Đương nhiên, một kẻ ngốc thực sự cũng không có khả năng đánh trận mười mấy năm vẫn còn sống tốt, còn có thể thuận buồm xuôi gió, lăn lộn một đường đến chức Tả tướng quân của Kim vệ quân, làm Định An Hầu có thể cha truyền con nối. Phải biết, Đại Yến lấy tả làm trọng. Trong quân đội, chức vụ của Trần Đại Ngưu còn cao hơn Nguyễn Hữu một bậc, sao có thể là người đơn giản được chứ?
Bọn họ đều nhìn rõ nguyên nhân mà lão Hoàng đế ban hôn.
Một là lão Hoàng đế muốn thông qua liên hôn để lung lạc Trần Đại Ngưu, một vị hổ tướng dày dạn kinh nghiệm trận mạc. Hai là cũng bởi ông ta một lòng muốn giúp đỡ cháu trai trưởng là Triệu Miền Trạch bồi dưỡng vây cánh, vì quận chúa Triệu Thanh Hoa là em gái ruột cùng mẹ của Triệu Miền Trạch. Ba là biến tướng làm giảm bớt thể lực của Triệu Tôn, mất đi một đại tướng tâm phúc, đó khác nào mất đi một trợ thủ đắc lực.
Mọi người đều biết rõ trong lòng nhưng không ai vạch trần. Chuyện trò thêm một lúc, Nguyên tiểu công gia buồng đũa xuống, có vẻ đã ăn no, còn ợ một cái. “Mai gặp bệ hạ, có khi nào bệ hạ cũng ban cho cháu một mối hôn sự không nhỉ?” Triệu Tôn hờ hững đáp: “Có thể.”