Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 130 : Kẻ thù gặp nhau, ngoài mặt vui sướng vô cùng (9)

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Nguyên tiểu công gia cười ha ha: “Cái đó không tùy tiện được, người bình thường bệ hạ chướng mắt, dù sao tiểu gia ta cũng là cháu trai ruột của2ông ta mà. Nhưng, phàm là người thương con gái, chỉ e đều không dám gả vào phủ Thành Quốc Công. Ai mà chả biết mĩ nhân trong hậu viện của8tiểu gia ta sắp chen nhau đến vỡ cả đầu. Có thêm một thể tử phi, nếu được tiểu gia ta yêu thích còn đỡ, nhưng nếu không được yêu thích6thì ngày tháng về sau sẽ buồn tẻ đến mức nào.”



Nguyễn Hữu kể về lịch sử phong lưu của mình với vẻ mặt tươi như hoa. Trần Đại Ngưu chỉ cười,3nhưng Triệu Tôn lại lườm Nguyên Hữu: “Đợi hôm nào làm quá mức, dương khí suy kiệt không lên nổi thì cũng chẳng còn chỗ mà khóc đâu.”



“Không sợ. Chẳng phải5cháu còn có biểu muội à? Muội ấy sẽ có cách.”



Cố tình làm Triệu Tôn buồn nôn, Nguyễn Hữu không nhìn khuôn mặt sầm lại của hắn, phủi phủi áo giáp trên người còn chưa kịp thay, đứng dậy, nói: “Thiên Lộc à, nếu không có việc gì thì cháu về phủ trước đây, những mỹ nhân trong phủ của cháu cũng sắp không đợi được nữa rồi.”



“Biến đi!”



Bị Triệu Tôn mắng, Nguyễn Hữu không tức giận, quay đầu nhìn Trần Đại Ngưu với ánh mắt sâu xa: “Đại Ngưu huynh, có muốn huynh đệ cùng huynh ra ngoài uống đôi chén, tìm một chỗ vui vẻ không? Huynh ấy, lúc đánh giặc thì vác đầu liều mạng cũng thôi đi. Hiện tại thái bình, lúc nên hưởng thụ còn cứng nhắc nỗi gì?”



Khuôn mặt đen đúa của Trần Đại Ngưu hơi ngượng ngùng, đứng dậy chắp tay hành lễ với Nguyễn Hữu.



“Ta không đi đâu, chốc nữa phải về trong doanh trại, các anh em đã nấu thịt dê chờ ta rồi.” “Được, được, được. Vậy huynh đệ ta đi trước một bước, cáo từ.” Nguyên Hữu tươi cười rời đi, Triệu Tôn hờ hững liếc Trần Đại Ngưu.



“Đại Ngưu, người ở bên ngoài nam chinh bắc chiến nhiều năm như vậy, nay chẳng dễ gì mới có được những tháng ngày yên vui. Ngươi về đón người nhà đến kinh sư đi. Đây là lúc sống những tháng ngày của người bình thường, hưởng thụ chút niềm vui gia đình đấy.”



Trần Đại Ngưu cười, ngượng ngùng gãi đầu. “Thực ra lúc thuộc hạ trở lại kinh sư đã sai người về quê đón rồi. Nhưng từ phủ Thanh Châu đến kinh thành đường sá xa xôi, mất nhiều thời gian, lại đưa cả nhà theo... là không nhanh như vậy?




Nhưng sao hắn quay về? Hơn nữa còn chạy tới nhĩ phòng bên này. Trước kia, tuy nàng luôn ở trong viện Thừa Đức, nhưng vì sống cùng Lý Mạc nên Triệu Tôn cũng chưa từng đặt nửa bước chân vào nhĩ phòng. “Kẹt” một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra.



Rèm được vén lên, mùi hương rượu ùa vào trong phòng. Người đàn ông kia đi tới trước mặt, đôi mắt mang theo chút men say, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú bất phàm như vầng trăng trong đêm tối, chiếu sáng gian nhĩ phòng lờ mờ này. Bởi hắn đi quá gấp nên còn mang theo sự hấp dẫn và áp bức khiến người ta thấy khó thở. “Ra ngoài hết cả đi!”



Ánh mắt hắn rơi trên người Hạ Sơ Thất, giọng điệu lạnh tanh. Quả nhiên là gia, chạy đến chỗ của người khác mà cũng có dáng vẻ như ngang ngược như vậy. Hạ Sơ Thất thầm bực bội nhưng không tiện lên tiếng trước mặt mọi người.



Mai Tử chớp chớp mắt tỏ vẻ hiểu rõ với nàng, đỏ mặt lui ra. Nhìn nét mặt của Mai Tử, rõ ràng là nàng ấy đã hiểu nhầm. Nhất định nàng ấy nghĩ phải cho gia nhà mình “không gian phạm tội”. Còn Trinh Nhị Bảo thở hồng hộc thì chẳng nói gì, khom người cun cút lui xuống, thầm thở dài. Theo quy chế tổ tiên, hôm nay gia nhà mình phải ở trong cung đón giao thừa cùng bệ hạ. Nhưng trong yến tiệc, vị gia này chỉ uống mấy li rượu rồi nói đau đầu, cơ thể không thoải mái, không đón giao thừa được, sau đó tự rời bàn tiệc đội gió tuyết về phủ.



Trong nhĩ phòng nhanh chóng chỉ còn lại hai người.



Ta nhìn chàng, chàng nhìn ta, im lặng hồi lâu. Hắn nhịn được nhưng Hạ Sơ Thất không nhịn được. Cuối cùng vẫn là nàng mở miệng trước.



“Tìm ta có chuyện gì?”



Nàng đã cho hắn cái thang, hắn nhíu mày theo đó mà trèo xuống. “Sở Thất, gia cho nàng một cơ hội cảm ơn.” Tên này uống rượu hỏng cả não rồi à? Hạ Sơ Thất trợn mắt tức tối nhìn hắn. “Hồ đồ sao? Ta cảm ơn chàng cái gì?” Triệu Tôn tiến gần hơn một bước: “Nàng không biết?” Hạ Sơ Thất toét miệng, ngẩng đầu: “Không biết.” Triệu Tôn hơi híp mắt, hắn nhìn nàng có vẻ không vui. Hạ Sơ Thất càng không thể giải thích được, sao hắn vừa uống rượu vào lại trở tính thế này? Mấy hôm nay hai người hiếm khi gặp mặt, dù gặp mặt thì hắn vẫn giữ thái độ xa cách. Nếu nàng đã không đắc tội với hắn, vậy hắn làm gì gần sang năm mới còn trưng cái bản mặt khó chịu ra chứ?



Nàng ngẫm nghĩ, rồi sực nhớ ra: chuỗi hạt đỏ.