Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 131 : Kẻ thù gặp nhau, ngoài mặt vui sướng vô cùng (10)

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Đây là do hắn không tìm được bậc thang đi xuống hay là không muốn xuống? Cho dù có việc đến tìm nàng thì cũng cảm thấy mất mặt lắm sao? Lại còn cứ phải nói là muốn cho nàng cơ hội nói lời cảm ơn, còn trưng vẻ ngang tàng kiêu ngạo. Ngẫm thấy cũng buồn cười, nàng lười tức giận với hắn, giơ hộp gấm lên.



er he is on



“Cái này à? Được rồi, cảm ơn. Cũng chẳng biết đáng bao nhiêu2bạc” Triệu Tôn xị mặt. Bản mặt thối hoắc khó coi, hắn hừ một tiếng, liếc nàng với vẻ ghét bỏ. “Còn không mau chải đầu thay quần áo? Nhìn bộ dạng lôi thôi của nàng kìa!” “Mẹ nó! Ai lôi thôi hả?” Hạ Sơ Thất bực thật rồi: “Ta nói này, ai chọc chàng giận thì chàng tìm người ta mà trút giận nhé! Khỏi phải đêm hôm tìm ta sinh sự. Ta sắp ngủ bây giờ, ăn mặc chỉnh tề làm8gì? Thần kinh!”



“Nhanh lên! Gia dẫn nàng ra ngoài đi dạo!” Chủ nhân kia hiển nhiên không có kiên nhẫn gì cả, liếc nàng một cái rồi đi ra ngoài.



“Gia đợi nàng ở cửa.” Ôi chao, bị thần kinh gì đây? Từng dấu chấm hỏi trong lòng Hạ Sơ Thất hiện lên dày đặc, Cơ mà, đêm giao thừa người ta mang chuỗi hạt đỏ từ trong cung ra cho nàng, lại không ngại vất vả đích thân chạy tới dạy dỗ nàng,6còn cho nàng cơ hội để cảm ơn, nên nàng không thể không nể mặt người ta, đúng chứ?



Gần như chẳng cân nhắc, nàng uể oải đứng dậy, thay quần áo, chải đầu, đội mũ, chậm rãi đi ra, khoanh tay liếc hắn.



“Đi đâu?”



Triệu Tôn quay lại nhìn nàng, dường như rất không vui khi nàng mặc đồ nam giới. Hắn nhíu mày, nhưng không nhiều lời, chỉ kéo tay nàng về phòng chính. Bản thân hắn cũng vào thay một bộ y3phục hết sức bình thường rồi phóng khoáng lạnh lùng đi ra.



“Ha ha, chàng đang làm gì vậy?” Khóe miệng Hạ Sơ Thất giật giật, cười phá lên: “Sao chàng phải khổ sở ăn vận giản dị thế? Phủ Tấn Vương lại thiếu bạc, gia cũng không đủ mặc à?” “Đầu ra lắm lời vậy?” Triệu Tôn nghiêm mặt, sải bước cực rộng, hại nàng chạy bước nhỏ rồi mà cũng không theo kịp. Hai người ra khỏi viện Thừa Đức, trời vẫn5đang đổ tuyết nhỏ.



Khắp nơi trong phủ Tấn Vương đều giăng đèn lồng, kiểu dáng phức tạp và đa dạng, nhìn rất có không khí ngày Tết. Lúc trước Hạ Sơ Thất chẳng có lòng dạ để ngắm, giờ nhìn từng sân viên được những ngọn đèn đẹp đẽ độc đáo chiều sáng, tâm tình bỗng dưng lại rộng mở, cuối cùng đã cảm nhận được mùi vị năm mới. Chuồng ngựa yên ắng. Hôm nay là tất niên, quy tắc trong phủ nới lỏng hơn. Mọi người đều cho rằng gia vào cung sẽ không về nên người canh đêm ở chuồng ngựa đã ra ngoài đánh bạc hết, chẳng còn một mống.



“Này!” Hạ Sơ Thất đứng trong chiếc bóng của hắn, tìm thấy chút cảm giác phấn khích như làm kẻ trộm.


(*) Nhân vật và địa danh trong truyện Hồng Lâu Mộng Hạ Sơ Thất đắm chìm trong bầu không khí đón năm mới, vốn không biết vấn đề mình hỏi toàn những thứ mà trẻ con phủ Ứng Thiên đều biết cả. Đôi mắt nàng long lanh lóe lên ánh sáng lấp lánh của pháo hoa. Hai người họ đi đến đoạn đường bị quan phủ cấm xe, ầm ĩ ghê gớm. “Chỗ kia, mau nhìn chỗ kia, chúng ta tới đó đi!”



Triệu Tôn đi cất ngựa.



Lúc hai người đi bộ chen chúc đến Yêu Vãn lâu của miếu Phu tử đã là nửa canh giờ sau.



Nơi đây quán hàng san sát, trên đường đông đúc người qua lại, việc buôn bán của Yêu Vãn lâu này cũng đắt khách đáng ngạc nhiên. Nhưng ăn vặt ở Tần Hoài cũng phải xếp hàng sao? Phỏng chừng đây là lần đầu tiên Tấn Vương điện hạ thuộc giai cấp đặc quyền phải xếp hàng để ăn. Mặt hắn luôn đen thui, rất khó chịu mà nhìn nàng, nhưng hắn cũng mặc nàng lôi lôi kéo kéo, chẳng dễ gì chen tới vị trí bên cửa sổ.



“Ngon quá, ngon quá! Đã thật!” Hạ Sơ Thất đã đói gần hai ngày nay nên ăn như rồng cuốn. Nàng ngồi xuống xơi thịt vịt tươi ngon, bánh bao xíu mại, nghe tiếng sáo trúc Giang Nam tao nhã, ăn đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vui mừng và hào hứng khó tả.



“Này, Triệu Thập Cửu, sao chàng không ăn?” “Ta nhìn nàng ăn...” Triệu Tôn nhàn nhạt đáp, kéo dài giọng bổ sung: “Là đã thấy ngán rồi.” Hạ Sơ Thất cười xùy một tiếng, tức tối lườm hắn.



“Bớt châm chọc ta đi! Ngán mà chàng còn dẫn ta ra ngoài? Cung yến trong cung ngon thế, sao chàng không ăn, cứ chạy về làm gì? Trong lòng luôn nghĩ tới ta mà còn ngại ngùng không muốn thừa nhận? Yên tâm, Sở Thất ta tự hiểu, ta không khuynh quốc khuynh thành, nhưng khuynh đảo một phủ Tấn Vương của chàng đây thì cũng không quá đáng nhỉ?”



“Nàng chỉ khuynh đảo cái hầm cầu ấy.”



“Mẹ kiếp, hết chuyện để nói à?” Hắn châm chọc người ta không nương tình, mồm mép Hạ Sơ Thất cũng không buông tha. Miệng nàng toàn là mỡ, gắp một miếng bánh trôi nhân hoa quế trong đĩa của hắn, “Muốn châm chọc ta à? Không sao cả, chỉ cần cho ta bạc là được. Ta quyết định rồi, từ nay trở đi, mỗi lần chàng nói lời châm chọc ta thì đều phải trả cho ta phí tổn thất tinh thần tương ứng, xem chàng còn dám nói nữa không?”



“Biết tính toán thật!”



“Học chàng thôi!”