Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 132 : Kẻ thù gặp nhau, ngoài mặt vui sướng vô cùng (11)

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


“Nhưng gia... không chấp nàng.”



“Chàng giỏi rồi!”



Hai người cậu có câu không, bầu không khí cũng càng ngày càng tốt.



Hạ Sơ Thất tán gẫu đến độ càng thêm khẩu vị. Bánh rán hành, bánh ngũ sắc, mì gà xé sợi, sủi cảo da mỏng, mì sợi cá xông khói, sủi cảo mỡ heo, bánh mỡ vịt, bánh2ngọt mềm. Mỗi món một đĩa, nàng nếm mỗi loại một miếng, uống thêm mấy hộp trà Lục An Mao Tiêm pha bằng nước mưa, ngắm phong cảnh Tần Hoài. Nàng chợt cảm thấy mùa đông đã bị xua đi không còn bóng dáng, gió xuân hây hẩy, vui tươi thoải mái. Chẳng trách đàn ông cổ8đại đều mê mẩn cảnh sắc Tần Hoài. Cứ cảm khái hết lần này tới lần khác, Hạ Sơ Thất cũng không biết đã ăn bao nhiêu thứ. Cuối cùng, nàng xoa cái bụng no căng, cầm khăn của hắn lau miệng, “” một cái rồi lớn giọng gọi tiểu nhị đến tính tiền. “Tới đây!” Tiểu6nhị vắt cái khăn trên vai, rất ân cần nói: “Hai vị, ăn ngon nhỉ? Bánh rán hành ba đồng, bánh ngũ sắc hai đồng, mì gà xé sợi ba đồng năm hào... Tổng cộng năm lượng tám bạc. Hai vị lần đầu tiên đến, không cần trả số lẻ, năm lượng là được rồi.” “Năm lượng?3Không thành vấn đề.” Hạ Sơ Thất cười phóng khoáng. Nàng xoay đầu nhìn về phía đại gia Triệu Tôn vẫn nghiêm mặt im re ở đó, “Đưa tiền đây, ngẩn người cái gì?”



Vừa nghe vậy, sắc mặt Triệu Tôn càng trầm xuống: “Nàng không mang theo bạc?” Hạ Sơ Thất chống bàn, nghiêng người về phía5trước, trừng mắt nhỏ giọng gầm lên với hắn: “Ở quê ta, đến tiệm ăn cơm đều là đàn ông trả tiền. Mau lên, bớt lừa bạc của ta đi!”



Triệu Tôn nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt rất kì lạ: “Rốt cuộc có mang theo không?”



Bị hắn quát như vậy, Hạ Sơ Thất bỗng phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi, nàng gằn từng chữ, giọng nói dường như rút ra từ kẽ rằng: “Tuyệt đối đừng bảo với ta rằng chàng không mang theo bạc trong người nhé.” Trong đáy mắt Triệu Tôn toàn là vẻ “đương nhiên rồi”. “Gia nhà nàng ra ngoài không bao giờ mang theo bạc.”



Cũng phải, hắn là một Vương gia, đi tới đâu cũng có người chuẩn bị, có chỗ nào phải dùng tới bạc chứ?



Nhưng hôm nay, trước khi ra khỏi cửa, Hạ Sơ Thất đã thay quần áo, cũng không mang theo túi tiền. Giờ trà đã uống, đổ cũng đã ăn, tuy trong họ không giống kẻ “ăn quỵt”, nhưng phỏng chừng chủ quán cũng không tốt bụng đến mức sẽ cho người ta “ăn tuyệt”. Nàng ngại ngùng nháy nháy mắt với tiểu nhị, ngồi xuống cạnh Triệu Tôn, ghé sát tai hắn: “Gia, có món nào đáng giá để cầm cố không?” Triệu Tôn nhìn nàng bằng ánh mắt kì quặc hơn, “Đồ của gia nhà nàng đều không thể cầm cố”




Vừa nghĩ đến đây, mặt Hạ Sơ Thất nóng bừng, nhưng lại nghe thấy giọng nói hờ hững của hắn.



“Phủ Bắc Bình có hội miếu còn đẹp hơn, cũng có nhiều mỹ thực hơn.” Trong tim co lại, nàng biết mình hiểu lầm rồi. Nhưng ý của hắn lại khiến lòng nàng trầm xuống hơn. “Tại sao lại không ở lại chứ? Kinh sư tốt biết mấy!”



Không nghe thấy câu trả lời của hắn, nàng đoán là mặt hắn đang đen vô cùng. “Có phải nếu ở lại thì người cha Hoàng đế của chàng sẽ không buông tha cho chàng không? Hay là chàng tự ngồi lên vị trí đó đi?” Hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Pháo lửa liên miên, sao có thể so với quốc thái dân an?”



Hạ Sơ Thất mím môi, thở ra, cười nhẹ.



“Cũng đúng, vậy chàng định lúc nào sẽ đi?”. Hắn không trả lời, lại ấp đổi môi ướt xuống, cắn một cái, nhấm nháp nặng nề, phát ra một loại hơi thở nóng bỏng. Dựa vào trực giác của phụ nữ, nàng biết một nụ hôn đơn thuần đã không thể thỏa mãn được hắn nữa. Hắn hôn càng sâu thêm, động tác trên tay cũng càng ngày càng mạnh mẽ, sức lực lớn đến mức khiến nàng thấy hơi đau, nhiệt tình như lửa, dường như muốn đốt nàng cháy thành than.



“Triệu Tôn...”



Trước khi nhiệt độ đến mức cao nhất, nàng cắn hắn một cái.



Mỗi của hắn rời đi, hai người nhìn chằm chằm đối phương, không nói lời nào.