Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 133 : Kẻ thù gặp nhau, ngoài mặt vui sướng vô cùng (12)

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Một lúc lâu sau, khi hô hấp đã ổn định lại, Hạ Sơ Thất đột nhiên cười khẽ.



“Này, hình như bên trái chàng có đống phân lừa...” Đúng là phá hỏng bầu không khí!



Cơ thể Triệu Tôn cứng đờ, bàn tay vốn nắm vạt áo của Hạ Sơ2Thất từ từ thò vào trong.



“Đây là gì?”



Trái tim Hạ Sơ Thất đập thình thịch, nghĩ đến cái thứ đồ chơi kia thì khuôn mặt đỏ lên, muốn cười nhưng không thể không nhịn xuống, nghiêm mặt giải thích: “A... Một củ cà rốt mà thôi. Để đùa8người thôi, nếu không... chàng tưởng là gì? Ta có thể mọc ra cái đó à?”



Hắn dùng tay lại, hình như có chút không chịu nổi.



Hạ Sơ Thất cười, “Một người đàn ông như ta, khi ra ngoài sao có thể không mang theo cà rốt?”



Triệu Tôn ho6khan, hình như sắp sụp đổ rồi.



Hạ Sơ Thất lửa cháy đổ thêm dầu, “Yên tâm đi, thứ đồ chơi này dễ sử dụng lắm. Ta còn đặc biệt dùng dao khắc giống hệt như mẫu, tuyệt đối có thể thay đồ thật.”



Hắn siết mạnh tay hơn, đoán3chừng muốn bóp chết nàng. “Ha ha...” Hạ Sơ Thất cười khan, không nghe hắn nói gì, nàng cũng im lặng một lát mới nhìn hắn nở nụ cười rực rỡ. Có điều, đang ở trong bóng tối, nàng đoán hắn nhìn không thấy, “Triệu Thập Cửu, chàng5muốn đi phủ Bắc Bình thì cứ đi thôi. Đó không phải là chuyện tốt à? Có gì mà nghiêm mặt?” Hắn đột nhiên “Ừ” một tiếng, trọng tâm câu chuyện xoay chuyển cực nhanh. “Nếu nàng không đi phủ Bắc Bình thì sao có bạc trả lại cho gia?”




“Mạch của trắc phu nhân nặng nề yếu ớt, huyết khí hao tổn...” Hạ Sơ Thất nhíu mày, cực kì nghiêm chỉnh nói: “Mầm họa do mấy lần hỏng thai vẫn chưa hết, e rằng phải điều dưỡng một thời gian mới có thể thụ thai, Trưởng Tốn điện hạ, tại hạ đề nghị trong thời gian phu nhân dưỡng bệnh, Trưởng Tôn điện hạ hãy khắc chế không làm chuyện chăn gối, để tránh hợp tử, thai tượng không ổn, hỏng thai lần nữa, dẫn tới cả đời không thể mang thai.”



Ở thời kì không có áo mưa, muốn tránh thai chỉ có thể không làm chuyện chăn gối.



Hạ Sơ Thất nói vô cùng chuyên nghiệp, cũng rất bình tĩnh, nhưng lại làm cho Triệu Miên Trạch sửng sốt và Hạ Vấn Thu đỏ mặt. Huống chi, bọn họ chưa từng nghe từ “hợp tử”. Triệu Miên Trạch vội ho một tiếng, gật đầu, ánh mắt hơi sâu thẳm. “Sở y quan, có thể ghi đơn thuốc không?” Hạ Sơ Thất cười đứng dậy.



Vừa mới nhóm người lên, nàng lại ngồi xuống, hình như là đột nhiên nghĩ đến cái cái gì đó nên hỏi Hạ Vấn Thu: “Trắc phu nhân dung nhan tuyệt thế, rực rỡ lộng lẫy như trăng rằm... thì tại sao trên cổ tay lại có một vết sẹo lớn như vậy?”



Hạ Sơ Thất hỏi một cách tùy ý, nhưng hai người nam nữ đối diện lại ngây ngẩn cả người.



Hạ Vấn Thu hơi cúi đầu, vẻ mặt như bị táo bón, giống như nghĩ đến chuyện cũ đau khổ gì đó. Bộ dạng của nàng ta thành công làm Triệu Miên Trạch cảm thấy đau lòng. Hắn nghiêng người qua vuốt nhẹ lưng nàng ta, dịu dàng an ủi. Hạ Sơ Thất rất muốn cười, lại không thể không cùng khuôn mặt nhịn cười.



Tại hạ chỉ tùy tiện hỏi, nếu không tiện...” “Không có gì không tiện cả.” Triệu Miên Trạch cắt ngang lời Hạ Sơ Thất, ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Năm xưa ta còn trẻ bướng bỉnh, chưa từng có lúc an phận. Có một lần, Phụ vương và các Hoàng thúc dẫn ta cùng Hoàng gia gia đi săn bắn. Đêm đó, ta lén chạy ra ngoài, không cẩn thận lọt vào một cái bẫy của thợ săn... Thu Nhi vì cứu ta nên suýt chút nữa mất mạng, cổ tay cũng bị thương.”



Năm xưa? Săn bắn? Bẫy...



Lỗ tại Hạ Sơ Thất “đùng” một tiếng. Giống như bị sét đánh, vài hình ảnh vỡ vụn hiện lên.