Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 244 :
Ngày đăng: 12:21 30/04/20
“Ai? Còn không lên tiếng là ta gọi người đó.”
Tiết Trung Hòa năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm.
Lửa lớn thiêu đốt đại lao kinh thành suốt một đêm. Trời còn chưa sáng, trong định viện trên đảo Vọng Ngọc bên ngoài kinh thành, nên cắm trên giá hắt lên gương mặt tuấn mỹ của một nam nhân. Gương mặt dưới ánh nến lay động, tư thái quyến rũ2tự nhiên, mặc dù không ngủ suốt
một đêm nhưng cũng không bị tổn hại một chút nào. Hắn ta vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, dường như đang tự hỏi, lại dường như là đang chìm vào thế giới riêng của mình, đến tận khi ngoài cửa truyền vào một tiếng bẩm báo.
“Đại đô đốc, vị tiểu thư kia bị sốt rồi.” Con ngươi8hơi nhắm của hắn ta hé mở ra, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Đại phu nói thế nào?” “Đại phu đã kê đơn thuốc, nô tỳ đã nấu thuốc nhưng nàng vẫn hôn mê, không thể uống được.” Nha đầu xách đèn đi trước dẫn đường, hắn ta mặc áo đỏ, tóc dài không vấn, dáng người cao ráo trong bóng đêm càng hiện lên vẻ tuần lãng. Hắn đi vào6phòng, một mùi hương quế nhàn nhạt xông vào mũi. Mấy tiểu tỳ nữ hầu hạ trong phòng thi nhau hành lễ với hắn ta, hắn ta vẫn không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn thiếu nữ nằm trên giường, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ phiền muộn.
“Các ngươi lui xuống hết đi.”
“Vâng, nô tỳ cáo lui.” Sau khi lên tiếng đáp lại, bọn nha đầu nối đuôi3nhau rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hắn ta. Không, còn một thiếu nữ an tỉnh nữa. Ghế gỗ màu đỏ, giường gỗ màu đỏ, màn giường đỏ, chăn đệm đỏ càng tôn lên dáng người nhỏ yếu của nàng. Hắn ta nhìn thoáng qua bát thuốc còn đang bốc khói đặt trên bàn, chậm rãi bưng bát lên, đi tới bên mép giường. Từng bước một, đi rất chậm,5rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến cho âm thanh rì rào” của mưa gió đánh vào rừng trúc bên ngoài cửa sổ cũng trở nên vô cùng chói tai.
Có lẽ vì phát sốt nên gương mặt nàng không còn tái nhợt như trước đó nữa mà ửng đỏ một cách kỳ lạ. Đôi mí mắt sưng to vì bị lửa lớn khói đặc hun vào, hai má hơi lõm, mới chỉ bị giam trong thiên lao có mấy canh giờ mà nàng đã gầy đi không ít so với dáng vẻ khi tham dự bữa tiệc nhỏ ở Thấm Tâm Viên. Hắn ta thổi hơi nóng trong bát thuốc, mắt liếc nhìn nàng. Nàng đã thay đổi rất nhiều, không chỉ thay đổi về tính tình mà dáng vẻ còn thay đổi nhiều hơn. Lao động hàng năm trời ở nông thôn khiến cho làn da nàng nhìn rất thô ráp, không còn mịn màng trắng nõn như trước, mà giống như cối đá giã gạo bị màu năm tháng phủ lên.
Nàng mới mười sáu tuổi.
Hắn ta quả thực là một nam tử trời sinh đã vô cùng đẹp, da trắng nõn nà, lịch sự tao nhã, phong lưu cao ngạo, cho dù là nam hay nữ thì đều khuynh đảo vì hắn ta. Vì thế, nhìn diện mạo thường thường của nàng, hắn ta thật sự thắc mắc là tại sao mình cứ để nàng lẽo đẽo bám theo như thế cơ chứ?
Đột nhiên dừng bước, hắn ta thoáng nhìn chiếc giày thêu hơi ướt của nàng với ánh mắt ghét bỏ, còn dáng vẻ xấu hổ đó nữa, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười. “Ngươi muốn giúp hắn à?” Ánh mắt nàng sáng rực lên, đôi mắt kia mở thật lớn, thực ra cũng không đến nỗi xấu.
“Ừ, ta muốn.”
Hắn ta cười khẽ, “Hắn hâm mộ Thập Cửu thúc, có thể tập võ cưỡi ngựa bắn cung, chinh chiến sa trường, đi xa muôn nơi, còn hắn thì cả ngày bị nhốt trong Đông cung, phải đọc kinh sử, muốn học binh thư chiến sách nhưng lại không có cách nào rời khỏi hoàng thành, ngươi có cách nào không?” Nàng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hắn ta. Trước đây, nàng không nghĩ rằng Miên Trạch lại có những điều phiền muộn như thế.
Không giống nắng, chuyện làm nàng phiền muộn lớn nhất chính là Miên Trạch không để ý tới nàng.
Nhờ có sự nhắc nhở của hắn ta, nàng nhớ tới vị Thập Cửu thúc kia.
Trong lòng nàng lén lút gọi hắn là Thập Cửu gia, đó là đứa con thứ mười chín của đương kim hoàng đế, là đứa con trai nhỏ nhất, hắn không phải một người bình thường. Nàng đã từng nhìn hắn từ xa vài lần nhưng chưa từng có can đảm tới gần nói một câu với hắn.
Có điều nàng nghĩ, cho dù nàng có tới gần thì hắn cũng không thèm để ý tới nàng đầu. Người kia chưa bao giờ cười nói, tuy đẹp thì đẹp thật nhưng vẻ mặt lúc nào cũng vô tình, nhìn chẳng rõ vui buồn mừng giận gì. Nghe nói chưa đầy mười lăm tuổi hẳn đã ra trận giết giặc, mười bảy tuổi đã tự mình dẫn binh, đánh thắng vô số trận. Hắn không chỉ là thần thoại ở Đại Yển mà còn là đứa con trai mà hoàng đế yêu thích nhất, thể nhân đều nói hắn có tài năng hơn người, có khả năng tung hoành bốn biển, trong tương lai nhất định là người nổi dài cơ nghiệp muôn đời của Đại Yến. Mỗi lần hắn xuất chinh hồi triều, thảm đỏ trải dài thật dài từ cửa Phụng Thiên, nàng cũng lén đi xem, âm thanh “Thiên tuế” che trời lấp đất, chấn động tinh thần. Mỗi người khi nhắc tới hắn đều nói đến say sưa, nhiệt huyết sục sôi, như thể không phải đang nói về một người mà là một vị thần vậy.
Nhưng thế thì sao chứ? Cho dù hắn có là thần thì cũng chẳng liên quan gì tới nàng. Hắn làm cho Miên Trạch không vui thì nàng liền cảm thấy hắn đáng ghét.
Nàng chỉ muốn Miên Trạch được vui sướng. Qua hai ngày, nàng lại xuất hiện trước mặt Đông Phương Thanh Huyền. Nhắm mắt theo đuổi đi theo một đoạn đường thật dài rồi nàng mới cẩn thận kéo tay áo của hắn ta.