Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 245 :

Ngày đăng: 12:21 30/04/20


“Thanh ca ca, huynh có thể giúp ta chuyện này được không?”



Hắn ta giật tay áo ra, hơi nóng nảy: “Nói.” Nàng quan sát sắc mặt hắn ta, nhẹ giọng nói: “Huynh dẫn ta tới chùa Tế Hà để xin một cái bùa tốt có được không? Nghe nói bùa ở đó được Bồ Tát độ2trì, cực kỳ kinh nghiệm, ta muốn xin cho Miên Trạch một cái, như vậy hắn có thể được như ước nguyện, lợi hại giống như Thập Cửu gia ấy.”



Hắn ta quan sát nàng chăm chú hồi lâu, có một chút cảm xúc khác thường lướt qua trong mắt. Nói nàng là một kẻ ngốc, quả8nhiên không hề oan cho nàng chút nào. Người ngốc nghếch thế này, sao Triệu Miên Trạch có thể có nửa phần tâm tư dành cho nàng được cơ chứ?



“Thanh ca ca!” Nàng lại kéo tay áo hắn ta, lộ ra vẻ mặt tội nghiệp, nhỏ giọng năn nỉ: “Được không?”



Hắn ta không thích bộ dạng6này của nàng, thậm chí còn có phần ghét. Nhưng hắn ta thích nghe giọng nói của nàng. Bề ngoài của nàng cực kỳ bình thường, nhưng giọng nói lại vô cùng uyển chuyển dễ nghe, giống như tiếng chim non lanh lảnh.



Ấy thế mà dù nàng có giọng nói như chim hót nhưng lại chẳng3có được nửa phần nhanh nhạy như lũ chim.



Ngu không ai bằng.



Hai người đi xe ngựa, vừa ra khỏi kinh thành, nàng liền như một con chim sổ lồng, cực kỳ vui sướng. Hôm nay thời tiết không được đẹp cho lắm, sương mù bảng lảng, còn có mưa bụi bay bay, chưa tới chùa Tế5Hà mà đã thấy cảnh rừng phong lá đỏ rực như lửa cháy ở trên núi từ xa. “Thanh ca ca, huynh nói xem tại sao Miên Trạch lại không tốt tính như huynh nhỉ?”



Thấy nàng vén rèm lên nhìn mình, hai mắt hắn ta hơi nheo lại.



“Bởi vì không bị một người vụng về như người thích, tất nhiên tính tình ta sẽ dễ chịu rồi.”



Gương mặt vốn đang vui vẻ của nàng liền xu xuống, buông rèm xe, thật lâu sau cũng không nói thêm gì nữa. Hắn ta nhếch môi, cảm thấy nói một tiểu cô nương như thế thì không được hay cho lắm, nhưng ngẫm lại là do nàng mà thôi. Triệu Miên Trạch căn bản không muốn để ý tới nàng, là tự nàng không biết xấu hổ lấy lòng người ta, chịu có chút ấm ức này tính là gì chứ, chờ đến sau này nàng được gả vào Đông cung rồi thì còn phải chịu khổ nhiều hơn nữa.



Thật lâu sau hai người cũng không nói gì. Hắn ta tưởng là nàng sẽ tức giận một lúc lâu, thể mà còn chưa vào tới điện Bì Lô của chùa Tế Hà mà nàng đã vui vẻ trở lại, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn, dáng vẻ như đã khóc, nhưng trên môi lại là nụ cười.



“Mặc kệ người khác nói gì, ta vẫn phải gả cho Miên Trạch.” Hắn ta cười lạnh trong lòng, nhìn nàng bằng ánh mắt trào phúng, cũng không phản bác, còn không kiên nhẫn thúc giục nàng, “Nhanh lên chút, ta còn phải về kinh làm việc.”




Người ngốc thế này thật sự làm hắn ta thấy thương hại.



Hắn ta đi thẳng tới Đông cung, gặp được Triệu Miên Trạch. Nhưng hắn ta không nói như nàng dặn là nói với Triệu Miên Trạch rằng lá bùa này là do Hạ tam tiểu thư đưa cho. Tuy hắn ta không ưa gì nàng, nhưng không thể biến tâm ý của Hạ thất tiểu thư nàng trở thành đổ của Hạ tam tiểu thư càng ngu xuẩn hơn kia.



Lúc hắn ta đi vào, Triệu Miền Trạch đang buồn rầu vì một đề thi do chính hoàng đế giao cho hắn. Nghe hắn ta nói, hắn liền nhận lấy, nhẹ nhàng nói cảm ơn, sau đó ném cái bùa mà nàng bằng lòng dùng tuổi thọ nửa đời của mình để đổi lấy vào một góc bàn.



****



“Nước...”



Thiếu nữ trên giường đột nhiên nói mơ, đôi môi đỏ đến mức như chảy máu.



Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền trầm xuống, nâng nửa người thiếu nữ đang hôn mê dậy, lại nghe thấy từ miệng nàng thốt lên một câu nói mơ hồ.



“Triệu Thập Cửu... Đồ khốn nhà ngươi... Ta hận ngươi.”



Tay hắn ta cứng đờ. Yêu sẽ sinh hận, hận lại thành yêu.



Hắn ta không hề biết nữ tử tình nguyện dùng bốn mươi năm tuổi thọ để đánh đổi cho Triệu Miên Trạch đạt thành tâm nguyện đã không còn nữa. Ở trước mắt hắn ta, là nàng, cũng lại không phải nàng.



Hắn ta chỉ biết, từ Triệu Miên Trạch đến Triệu Tôn, yêu và hận của nàng, trước giờ đều chẳng liên quan tới hắn ta.



Thế giới nàng để lại cho hắn ta chỉ là một mảng trống không.