Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 253 : Lấy độc trị độc (8)
Ngày đăng: 12:22 30/04/20
Triệu Tôn liếc nhìn y, hừ lạnh, “Vô dụng!” Lại là một tiếng cười sảng khoái, Trần Đại Ngưu không hề có tính tự giác rằng bản thân mình đã là tù nhân, y đến gần, “Điện hạ, các huynh đệ không sao cả chứ? Cha nương ca ca tẩu tử của ta vẫn ổn chứ?”
“Ngươi lo cho họ như vậy, sao không tự đi xem?”
“Điện hạ...” Vẻ mặt Trần Đại Nguy thay đổi, “Ngài hiểu ta mà.” “Bổn vương không hiểu.”
Trần Đại Ngưu gục đầu xuống, im lặng một lúc lâu.2Không cần phải nói nhiều, y cũng có thể nghĩ ra được một cuộc binh biến sẽ gây ra bao nhiều hệ lụy, và sẽ khiến bao nhiêu huynh đệ vô tội bị điều chức hoặc bị xử phạt. Suy nghĩ một lúc, y mò mẫm một hồi, lấy một chiếc túi vải nhỏ từ trong eo ra, cau mày, đưa cho Triệu Tôn.
“Những món trang sức này ngày hôm đó vốn dĩ định cho nương và nương tử của ta, nhưng...”
Y lau nước mắt, cúi đầu xuống, khịt mũi, “Nhưng ta8không đón được họ. Điện hạ, ngài giúp ta đưa cái này cho nương ta với, nói là nhi tử bất hiếu, không thể hiểu kính với bà và cha. Sau này, đành nhờ ca ca tẩu tử thôi...”
Triệu Tôn nhìn y, không nói gì.
Trần Đại Ngưu thở dài rồi cười khổ, “Những năm qua ta không để dành được bao nhiêu tiền, tất cả của cải đều ở trong ngăn kéo phòng, không có khóa. Điện hạ, những thứ này nhờ ngài xử lý giúp ta vậy. Còn nữa, thế tử6của ta, không có phúc phận, sau khi nàng ấy qua đời, ta cũng chịu...”
Triệu Tổn không nhận đồ của y, cất tiếng nói: “Tang lễ của thể tử chưa xuất giá của người do Thiếu Hồng xử lý giúp ngươi. Cha nương người vẫn khỏe, chỉ là nhớ nhung ngươi.” Hắn khựng lại, nhìn khuôn mặt đen kịt của Trần Đại Ngưu, “Nếu lo lắng nhớ nhung họ như thế, bệ hạ ban hôn, vì sao không đồng ý?”
“Cảnh Nghi quận chúa.” Nhìn khuôn mặt dịu dàng mang theo nụ cười của hắn, Hạ Sơ Thất nhếch môi đầy lạnh lùng.
“Hoàng-trưởng-tôn-điện-hạ.” Ai mà không biết mỉa mai chứ? Phải xem ai độc hơn ai thôi.
“Nơi này không tiện nói chuyện, qua chỗ khác nói chuyện đi.” Giọng của Triệu Miên Trạch rất chậm, cũng rất ấm áp, nhưng không biết vì sao, cách nói chuyện của hắn hôm nay dường như lại có vẻ hơi buồn bã. Chẳng lẽ là vì chuyện hoàng hậu ban nữ nhân cho hắn, mà hắn không muốn có lỗi với Hạ Vấn Thu? Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn, nàng khoanh tay trước ngực, cười khinh thường.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, giữa ta và điện hạ không có gì để nói.” Triệu Miên Trạch cau mày, “Cố nhân gặp nhau, không cần phải dè chừng nhiều như thế chứ?”
Một câu “cổ nhân”, Hạ Sơ Thất liền hiểu ra. Trong hai chữ “cổ nhân” này, bao hàm quá nhiều điều, không chỉ mỗi thân phận Sở Thất của nàng, có khi còn bao gồm luôn cả thân phận của Hạ Sở. Điều này nói lên rằng Triệu Miền Trạch đã biết rồi. Cũng tức là, trong câu nói này của hắn, thật ra cũng chứa đựng thành phần đe dọa.
“Ha, thú vị đấy. Xem ra không nói chuyện với người thì không được rồi nhỉ?” Triệu Miền Trạch nhếch môi, “Phải.”
Cách cung Khôn Ninh không xa có một hoa viên nhỏ yên tĩnh. Bởi vì Trương hoàng hậu không thích bị quấy rầy, nên nơi này có rất ít người lui tới. Hai người một trước một sau, bước vào cổng vòm của hoa viên nhỏ ấy. Triệu Miên Trạch kêu thị vệ tùy thân đứng canh giữ ở bên ngoài, Hạ Sơ Thất nhìn Tinh Lam, nàng không căn dặn gì hết mà xoay người sải bước đi vào bên trong, sau đó ngồi xuống ghế đá trong đình nghỉ chân.
“Muốn nói gì? Nói đi!” “Hạ Sở...” Triệu Miên Trạch từ từ ngồi xuống đối diện nàng, khẽ gọi. Vị trí của hắn ngược sáng, Hạ Sơ Thất không nhìn được rõ biểu cảm trên khuôn mặt của hắn, chỉ có điều giọng nói ấy quá dịu dàng, dịu dàng như thể gặp được tình nhân đã lâu không gặp, khiến nàng sửng sốt, sau đó nhưởng cao mày.
“Điện hạ, người đang đùa gì vậy?” “Nàng không cần căng thẳng.” Triệu Miên Trạch nhìn xung quanh, giọng nói chậm rãi hơn nhiều, “Xung quanh đều là người của ta.”