Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 254 : Lấy độc trị độc (9)

Ngày đăng: 12:22 30/04/20


Hạ Sơ Thất hừ một tiếng như có như không, “Nhìn dáng vẻ của ta giống như đang căng thẳng ư?”



Triệu Miên Trạch không trả lời, yết hầu di chuyển lên xuống, vẫn nhìn2nàng chằm chằm, “Đang trách ta ư?” “Lời này từ đâu mà ra?”



“Hạ Sở.” Triệu Miên Trạch cau mày, “Ta tìm nàng rất vất vả.”



Nếu không phải biết được chuyện lúc trước của hắn và8Hạ Sở, chắc chắn Hạ Sơ Thất sẽ cho rằng hắn nhớ nhung bản thân quá lâu. Sự đau thương và buồn bã trong lời nói của hắn chân thật đến mức khiến nàng không6thể đọc được nội tâm thật sự của hắn. Nhưng cho dù như thế nào, nàng có thể thừa nhận chuyện này ư? Thừa nhận rồi, giữa nàng và Triệu Tôn làm gì còn khả3năng nữa? Nàng nhếch môi, cười rất kỳ quái, “Điện hạ, ta thật sự không hiểu ngài đang nói gì.” “Nàng hiểu.” Triệu Miên Trạch nhìn ánh mắt nửa trào phúng nửa mỉa mai của5nàng, hắn do dự một lát, lấy một chiếc túi hương từ trong ngực ra, “Cái này là của nàng nhỉ?”



Hạ Sơ Thất nhìn thấy thứ kia, sửng sốt. Nàng còn nhớ khi còn ở huyện Thanh Cương, lần đầu tiên Đông Phương Thanh Huyền thẩm vấn nàng, thứ hắn ta lấy ra chính là chiếc túi hương này. Lúc đó, hắn ta muốn bắt nàng thừa nhận thân phận, nhưng sau đó túi hương bị hắn ta cầm đi, từ đó nàng không còn nhìn thấy nó nữa. Giờ đây túi hương lại nằm trong tay Triệu Miên Trạch, chỉ có một lý do có thể giải thích được: Đông Phương Thanh Huyền đã cho Triệu Miên Trạch và nói cho hắn biết về thân phận thật sự của nàng, muốn ép nàng vào tròng.



Để tiện! Tên gay Đông Phương! Nghĩ đến chuyện này, trong lòng nàng thấy hơi khó chịu. Hắn ta không đồng ý giữ bí mật cho nàng thì đừng hứa với nàng. Vì sao rõ ràng tối hôm đó hắn ta đã hứa rồi, sao cuối cùng lại làm ra chuyện này chứ?



Nàng âm thầm nghiến răng, khẽ cười, “Thật ngại quá, ta không biết.”



Triệu Miên Trạch nhìn nàng, mỉm cười, “Không biết cũng không sao, ta biết là được. Túi hương này là do nàng thêu, vốn dĩ định tặng cho ta, nhưng sau đó... ta lại trả cho nàng, nàng bèn đeo nó suốt trên người.” “Cho nên? Ngài muốn thế nào?”



Hạ Sơ Thất cười mỉa mai, nhếch môi nhìn hắn. Triệu Miên Trạch không trả lời ngay, hắn chỉ nhét túi hương vào ngực một cách rất cẩn thận, sau đó mới ngẩng đầu lên, “Hạ Sở, chuyện này ta vẫn chưa bẩm báo với hoàng gia gia, nàng cứ yên tâm đi.”




Hạ Sơ Thất hất cằm, “Ta hận ngươi ư?” “Nàng hận. Ánh mắt của nàng nói cho ta biết, nàng hận ta.” Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn, nụ cười càng tươi hơn, “Thế à? Thế thì chứng minh điện hạ có quá nhiều chỗ đáng hận rồi. Đầu óc ta không muốn hận người, nhưng lại không thể nào quản được mắt mình. Thế này... đừng nói cũng có tội đấy nhé?” Sắc mặt Triệu Miên Trạch lúc trắng lúc xanh. Nhìn vẻ mặt đắc chí của nàng, trong lòng hắn lại cảm thấy căm ghét.



Căm ghét nàng, càng căm ghét bản thân hắn. Căm ghét bản thân bị nàng sỉ nhục không đáng một xu, vậy mà lại không đành lòng rời đi, vẫn còn muốn ôm nàng vào lòng. Đây là kiểu nữ nhân như thế nào đây?



Triệu Miền Trạch căm hận nàng, hắn nói, “Không cần biết thế nào, ta cũng sẽ không buông tha cho nàng đâu.”



Nàng trợn trắng mắt, cười khinh thường, “Được thôi, vậy thì người đừng buông tha cho ta. Ngươi đi nói với toàn thiên hạ, đích thể do hoàng đế ban cho ngươi bị Thập Cửu thúc của ngươi kéo lên giường rồi, ngươi đi nói với hoàng thượng đi, nói với ngài là người muốn cưới ta, muốn cưới nữ nhân đã từng ngủ với Thập Cửu thúc của ngươi. Vả lại, ta đảm bảo người người cưới về chỉ sẽ là một cái xác chết. Nhưng ta chết rồi, ta không chắc Triệu Thập Cửu sẽ làm gì đâu, giang sơn của người vẫn còn có thể ngồi vững chứ? Đi đi, ngươi đi đi chứ.”



Triệu Miên Trạch nhìn nàng, ánh mắt đầy hận thù, “Hạ Sở!”



Hạ Sơ Thất cười khẽ, từ từ giơ ngón cái lên, rồi cong xuống.



“Triệu Miên Trạch, đồ hèn nhát, có ngon thì người cướp đi!” Ánh mắt của Triệu Miên Trạch tóe lửa. Hắn nghĩ nữ nhân này là người hắn luôn cảm thấy chán ghét, là người hắn không cần. Để nàng mắng chửi đi, chỉ cần nàng mắng chửi thậm tệ hơn một chút, hắn sẽ có thể xoay người bỏ đi rồi. Nàng muốn gả cho Thập Cửu thúc thì kệ nàng, sau này cả thiên hạ đều là của hắn, hắn muốn một ả tiện nữ như thế này làm gì?



Nhưng hắn lại không hề buông tay, thậm chí chân còn bước gần thêm một bước. Triệu Miên Trạch năm mười mấy tuổi rất ghét Hạ Sở, Triệu Miền Trạch năm hai mươi mốt tuổi càng ghét Sở Thất. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn lại bắt đầu quan tâm đến bộ dạng khiến người khác cảm thấy ghét bỏ kia của nàng.