Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 6 :

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Khóe môi Trịnh Nhị Bảo giật giật, câm nín không nói nên lời.



Gia à, người ta bảo bí mật điều tra dọc đường... Ngài quay về kinh thành rồi, còn thay người ta điều tra gì được nữa?



Tiếng gà gáy, chó sủa inh ỏi. Trời trong, không khí khô hanh. Hạ Sơ Thất lấy bộ đồ đi đường tốt nhất của nàng từ trong rương ra, ăn sáng xong rồi nhìn vào cái gương gỗ đào một lúc lâu, sau đó mới ra ngoài dẫn Lan Đần vào thành. Tuy Lan Đần bị ngốc, nhưng lại rất khỏe, khiêng một thạch* gạo tẻ đi phía trước, sống lưng thẳng tắp, cứ như thạch gạo đó không hề nặng chút nào. Ngược lại nàng vừa mới bệnh một trận nên có chút vất vả.



(*) Thạch: đơn vị đo lường thời xưa, bằng khoảng số gạo một người tiêu thụ trong một năm. Đầu thôn có một cây bồ kết rất lớn, đó là nơi mấy bà thím nói chuyện phiếm.



“Đã nghe nói chưa? Phạm Thị kia...”



“Bình thường nhìn đã thấy không phải là người đứng đắn rồi... Trần truồng ở trong chuồng heo... Con heo đó còn phát tình nữa chứ... Đồi phong bại tục!”



“Sáng nay ả ta khóc lóc chạy lên huyện thành. Hình như còn mắng người nữa... Lại có người gặp xui xẻo rồi, người ta là tiểu thư nhà Huyện lão gia mà...”



Khóe môi Hạ Sơ Thất hơi cong lên.



Từ xưa tới nay, chưa từng có ai chọc nàng mà vẫn có thể an toàn thoát thân.



Trên đường không gặp xe bò vào huyện nên hai người đi hơn một canh giờ mới tới huyện Thanh Cương. Còn chưa vào trong huyện đã có rất nhiều người tụ tập, người chen chúc, người dìu nhau, người đi cà nhắc, người kiễng chân, người hàn huyên, người cười đùa... đủ loại tiếng ồn vang lên không ngừng. Cả huyện chỉ vì một sự kiện mà trở nên sôi động - Tấn Vương sắp đến huyện Thanh Cương rồi. Có người nói, Thập Cửu gia thống lĩnh ba trăm nghìn Kim Vệ quân đánh nước Una, còn bắt sống công chúa, lăng trì quốc vương, chém giết mấy trăm nghìn quân Una. Nhưng trên đường quay về kinh, điện hạ không may bị phong hàn nên phải ở lại huyện dưỡng bệnh mấy ngày.



Có người nói, Tấn Vương gia là đứa con trai nhỏ nhất được Hoàng đế yêu thương nhất, mười mấy tuổi bắt đầu chinh chiến sa trường, đánh trận nào thắng trận đó, giết vô số người, nên có danh “Diêm Vương lấy mạng”, người nào nhắc tới hắn cũng sợ mất mật.



Có người nói, từ khi hắn cập quan, Hoàng đế đã chỉ hôn cho hắn ba lần, nhưng cả ba vị vương phi đều chưa vào động phòng đã chết. Dần dà, bắt đầu có lời đồn hắn giết chóc quá nhiều, phụ nữ bình thường không chịu nổi oan hồn trên người hắn, nên không thể tới gần hắn.




Chuyện này dễ trị tội hơn những chuyện lông gà vỏ tỏi ả ta vừa nói hơn mà. “Ngẩng đầu lên!” Giọng nói quen thuộc vang lên từ trên đỉnh đầu của Hạ Sơ Thất.



Xem ra không thể tiếp tục giả chết được nữa rồi. Hạ Sơ Thất nghiêng đầu, bĩu môi, tỏ vẻ ngơ ngác, hết nhìn Triệu Tôn rồi lại nhìn sang Phạm Thị, sau đó lơ ngơ nói. “Ta là Hằng Nga, là Hằng Nga đẹp nhất, Hằng Nga đẹp nhất trần đời...”



“Còn giả điên?” Phạm Thị nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Lan Đần, “Lan Đần, ngươi nói đi! Có phải hai người liên kết với nhau làm chuyện xấu xa này không?”



Lan Đần rụt đầu, lén nhìn Hạ Sơ Thất. Hắn không dám thừa nhận, nhưng lại không biết nói dối, khuôn mặt thật thà đỏ bừng lên.



“Ta... ta...”



“Nói đi! Tại sao không nói? Có phải các ngươi làm hay không?” Lan Đần sợ run người, những vẫn giơ tay ra chắn trước mặt Hạ Sơ Thất. “Không phải, không liên quan đến Thảo Nhi, là do ta làm... ta làm.”



Hạ Sơ Thất thầm thở dài trong lòng. Quả nhiên không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngũ như heo.



Trên đường gió rét thổi, khuôn mặt lạnh lùng của Tấn Vương điện hạ còn lạnh hơn cả băng. Những người ở đây đều nghe nói đến truyền thuyết Thập Cửu gia tàn bạo thích giết người, ai cũng nghĩ chỉ sợ đôi vợ chồng Lan Đần này phải gặp nạn rồi, nên bỗng dưng cảm thấy lo lắng không thôi.



Nhưng Triệu Tôn lại chỉ hỏi Lan Đần với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh. “Ngươi có biết tội của mình không?”



Lan Đần cúi đầu, nhưng lại có vẻ không sợ Triệu Tôn như trước đó lắm, lẩm bẩm nói: “Biết... biết tội rồi. Điện hạ, không liên quan đến Thảo Nhi, tất cả đều do thảo dân làm.”



rn