Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 7 :
Ngày đăng: 12:18 30/04/20
Triệu Hiệu Tôn hỏi, “Tại sao phải làm như thế?”
Lan Đần cúi đầu, đáng thương nói: “Ả ta rất dữ, là người hung dữ nhất thôn. Ở ta là kẻ ác, ả ta muốn bóp chết Thảo Nhi! Thảo Nhi là vợ ta, ta phải che chở cho nàng ấy.”
Lời nói của Lan Đần rất rối loạn. Hạ Sơ Thất nhắm chặt mắt lại, trong lòng xót xa, buồn thay cho chỉ số thông
minh của hắn. Những tưởng Tấn Vương gia kia sẽ trị tội, ai ngờ hắn lại đột nhiên lạnh lùng chuyển đề tài: “Ngươi sợ Phạm Thị, nên mới thừa nhận là người làm sao?”
“Hả?” Lan Đần sửng sốt, không hiểu Triệu Tôn đang nói gì.
“Hả...” Rất nhiều người hít vào một hơi, không hiểu tại sao Tấn Vương lại làm như vậy.
Vẻ mặt Triệu Tôn khó lường, hỏi Lan Đần bằng giọng lạnh hơn: “Ngươi chưa từng làm chuyện đó, đúng không?”
Chuyện này... chuyện này...
Hắn đang chỉ dẫn Lan Đần phản cung?
Hạ Sơ Thất nghi ngờ nhìn Triệu Tôn, nhưng hắn không nhìn lại nàng. Còn đồng đội heo Lan Đần của nàng thì lại lắc đầu phủ nhận: “Không phải! Là ta làm, ta ghét ả, ả đánh Thảo Nhi, ta phải đánh ả!”
Tiếng thì thầm xôn xao vang lên. Có người cười lén, có người thở dài, có người lại lắc đầu.
Triệu Tôn không tỏ vẻ gì, chỉ như thể đã xác định, thấp giọng thở dài: “Đây không phải là kẻ khờ thì là gì? Phạm Thị, ngươi nói hai tên ngốc hợp mưu hại ngươi. Ngươi nghĩ bổn vương là đồ ngu chắc?” “Tiện nhân!”
Phạm Thị gào khóc bị lôi xuống, tiếng hét vô cùng thảm thiết. Dù như vậy thì dân chúng vẫy xem cũng không dám nói tiếng nào. Ngoài tiếng gió thổi phần phật thì cũng chỉ có tiếng khóc lóc của Phạm Thị, và tiếng gậy gộc đập vào da thịt.
Máu me, bạo lực, vô cùng thê thảm! Sự tàn bạo, điên cuồng ẩn dưới vỏ bọc bình tĩnh của Tấn Vương gia lại được xác minh lần nữa. “Tần Vương điện hạ khởi giá!”.
Trịnh Nhị Bảo kêu lên lanh lảnh. Đại quân Kim Vệ dừng nãy giờ lại bắt đầu xuất phát, cả đội quân chỉnh tề đi qua. Cảnh tượng hoành tráng, bề thế đó khiến Hạ Sơ Thất lo lắng đến nỗi lưng ướt sũng mồ hôi. Mãi đến khi một người một ngựa lạnh tanh dữ dằn kia được đoàn quân hộ tống đi xa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra tên kia không nhận ra nàng rồi! Tổ tiên phù hộ, cuối cùng cũng tránh được kiếp này! Lan Đần nhìn theo đoàn quân đi xa, lấy làm lạ hỏi nàng, “Thảo Nhi, sao trán muội lại thành ra như thế?” Hạ Sơ Thất huýt sáo, tâm trạng vui sướng: “Biến ra đấy.”
Thực tế, tuy chữ “Tiện” bị khắc không sâu, nhưng muốn xóa cũng chẳng dễ, dù có xóa bằng tia laser cũng phải xóa nhiều lần. Chỉ dựa vào thuốc Đông Y thì không thể xóa trong một sớm một chiều được, huống chi nếu làm không tốt sẽ để lại sẹo, nàng đâu dám làm bừa.
Cuối cùng, nàng đành tìm một cách tạm thời.
Cách này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng chẳng dễ. Kiếp trước, phim điện ảnh và truyền hình thường xuyên sử dụng da sáp để hóa trang. Cũng có rất nhiều cô gái yêu cái đẹp vì để tiết kiệm tiền mà cũng tự chế da sáp để che vết sẹo. Vì chuyện đến quá nhanh, nàng không kịp làm da sáp giống màu da thật, nên phải dùng màu đen che lại. Nàng nhờ Lan Đần tìm cao su, bồ kết, lá hồng, lá sồi xanh, bỏ thêm nhọ nồi, ngâm muối, chế tạo ra da sáp màu đen, bôi lên chữ khắc, khi nhìn lên thì như cái bớt màu đen vậy. Nhưng cách này không dùng được lâu. Lần này âm thầm cho Phạm Thị một bài học, còn sau này nàng vẫn phải cẩn thận hơn.
Hạ Sơ Thất kéo tay Lan Đần chuẩn bị về thành mua hai lạng thịt làm một bữa ngon, chúc mừng cuộc sống mới. Nhưng còn chưa đi được mấy bước, bỗng một giọng nói đã cất lên bên tai, khiến lưng nàng cứng đờ.
“Cô nương, điện hạ cho mời!”
Hạ Sơ Thất thầm nghĩ, nếu biết Quần Lót Đỏ bên bờ sông Thanh Lăng không chỉ là đương kim Thập Cửu Vương gia, mà còn là “Diêm Vương máu lạnh” nổi danh thì có đánh chết nàng cũng chẳng trộm con hố vàng của hắn. Như vậy mọi chuyện cũng sẽ chẳng như bây giờ, được mấy tên Kim Vệ quân không hề khách sáo “mời” đi. Bị trói tay trói chân lại hệt như một con búp bê vải không nói làm gì, mà còn mặc cho hai cô em xinh đẹp sờ tới sờ lui trên người nữa chứ.
rn