Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 84 : Mang thai con của gia! (4)
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
“Thanh Huyền được biết, Phạm Tòng Lương dùng tấm bia đá giả ngàn năm phạm tội khi quân, chính là do nô bộc Sở Thất của ngài xúi giục gây nên. Bổn tọa có bằng2chứng, có căn cứ.” Dùng một chút, Đông Phương Thanh Huyền nở nụ cười mang ý sâu xa như biết rõ hết, nói đầy ẩn ý:
“Thanh Huyền hi vọng, điện hạ cũng sẽ không dung8túng cho kẻ gian này mới phải?” Triệu Tôn lạnh lùng nhìn hắn ta, mặt không biểu cảm, nhưng cảm giác lạnh lẽo lại tỏa ra bốn phía. “Bổn vương cũng khuyên người một câu.6Người của bổn vương, ngươi không động vào được đâu.” Nói xong, hắn lạnh lùng nheo mắt, giọng nói lạnh lẽo như xuyên mấy phá sương, nặng nề quát:
“Dẫn đi!”
***
Hạ Sơ Thất chưa làm bánh3hoa hồng bao giờ. Trước đây nàng đã làm không ít bánh ngọt, cũng khá ngon. Nhưng ở thời đại này, nguyên liệu hay dụng cụ làm bánh đều không dễ tìm. Nghe Mai Tử5nói xong, nàng đột nhiên hứng chỉ, kéo Mai tử vào bếp nhóm lửa cho nàng, định làm bánh hoa hồng mà Triệu Tôn từng ăn khi bé.
Đã vào tháng Chạp rồi nên dĩ nhiên là không có hoa hồng mới hái. Cũng may nơi đây có sự giao thoa thực phẩm giữa Tứ Xuyên và Vân Nam. Ở huyện Thanh Cương có tộc người Vân Nam dùng cánh hoa hồng tươi làm thành đặc sản “kẹo hoa hồng”, có thể sử dụng tạm thời thay thế cũng được. “Sở Thất, tỷ làm gì thế?” Mai Tử giúp nàng nhóm lửa, tò mò hỏi. “Bánh hoa hồng” Hạ Sơ Thất nhếch môi vui vẻ, trong lòng như có con thỏ nhảy nhót. “Có ngon không?”
“Tỷ cũng không biết, chưa ăn bao giờ.”
Trò chuyện câu được câu chăng với Mai Tử, Hạ Sơ Thất dựa theo tínhớ về trình tự làm những món bánh khác. Đầu tiên là trộn bột gạo nếp với bột gạo tẻ, dùng nước hòa tan đường hoa hồng vốn để làm nhân, lại trộn lẫn với hỗn hợp bột vừa rồi, cẩn thận khuấy đều, rồi lại nhào nặn mới về thành hình tròn, đặt trong lồng hấp.
“Mai Tử, thổi lửa to lên.”
“Vâng.”
Mai Tử đáp lời, thỉnh thoảng thò đầu ra, tò mò vì sao lại làm bánh hoa hồng này. Nhưng nàng ấy có hỏi thế nào thì Hạ Sơ Thất cũng không trả lời.
Trong lòng nàng không muốn chia sẻ bí mật này với Mai Tử hay bất cứ ai. Đây là bí mật giữa nàng và Triệu Tôn. Nhất là chuyện mà ngay cả bà tám Mai Tử cũng không biết, nghĩa là Triệu Tôn chưa bao giờ nói chuyện này với người khác.
Ngọn lửa nổ tí tách tí tách trong bếp.
Trái tim nàng đập thình thịch.
“Thật hả? Ha ha, ta mang xuống bếp hâm nóng nhé?”
“Không cần.” Triệu Tôn nắm chặt lấy cổ tay nàng, vươn tay định ăn. “Này, người còn chưa rửa tay đâu đấy, sao có thể ăn như vậy được?” Hạ Sơ Thất như một kẻ phiền phức, dắt hắn đi rửa tay rồi mới ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn hắn. “Bây giờ được rồi, ăn đi. Chúc người sinh nhật vui vẻ.”
Triệu Tôn vẫn không nói gì, hai ngón tay cầm một miếng bánh hoa hồng, bỏ vào miệng, nhai rất chậm. Hắn vẫn không nhìn nàng, động tác nhai rất tao nhã cao quý, dáng vẻ nghiêm túc không hề phụ sự vất vả của nàng.
Bởi vì hắn ăn rất chậm, nên nhìn là biết đang cẩn thận thưởng thức.
“Ngon không?” Hạ Sơ Thất nằm sấp trên bàn nhìn hắn, giọng nói đầy mong chờ.
“Ngon.” Triệu Tôn đáp rất nhanh, không ngẩng đầu nhưng lại cầm cái thứ hai lên.
“Vậy là tốt rồi. Nếu người thích ăn thì sáng mai ta sẽ làm tiếp cho ngươi, miễn phí nhé? Ừ, hôm nay là lần đầu ta làm món này, chưa mò được bí quyết, hương vị chắc cũng không ngon lắm. Ta làm cũng không nhiều, chỉ có tám cái. Tám là một con số đẹp, mang ý mùng tám tháng Chạp, là sinh nhật của người đó. Hơn nữa, ở chỗ chúng ta ai cũng thích số tám, bởi vì nó tượng trưng cho phát tài. Bát, chính là phát, phát chính là bát, ha ha, ta thích bạc lắm...”
Nàng luôn nói nhiều, lúc thật sự vui vẻ sẽ càng nói nhanh, tâm trạng lại đang vui sướng nên nói liền một mạch không ngớt, chỉ muốn lấy tâm trạng này qua cho hắn, để hắn có một ngày sinh nhật vui vẻ. Cứ nhìn hắn ăn như vậy, trong chớp mắt đó, nàng như hiểu ra.
Cảm giác về mối tình đầu là như thế này.
Cũng trong chớp mắt đó, nàng đột nhiên nghĩ, hình như nàng chưa từng trải qua cảm giác này. Cảm giác tim đập rộn như có chú nai con chạy loạn lên trong lồng ngực. “Ta bắt Phạm Tòng Lương rồi.”
Triệu Tôn ăn hết cái bánh hoa hồng thứ ba thì dừng lại, bình thản nói.
“À.” Hạ Sơ Thất nghe hắn nhắc nhở mới hoàn hồn, đồng thời cũng nghĩ đến ước hẹn kế hoạch “bờ lan” của hai người. Dù nói hơi máu tanh như nàng vẫn hỏi, “Ngươi diệt khẩu rồi?”
Triệu Tôn không trả lời, cũng không nhìn nàng.