Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 85 : Mang thai con của gia! (5)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Hắn từ từ lấy thứ gì đó trong ngực ra, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt nàng.



“Bờ lan đã xong rồi.”



Trước mặt nàng chính là chiếc gương gỗ hoa đào.



Ánh mắt Hạ Sơ Thất sáng lên. Đã lâu nàng không được thấy vật nàng yêu thích này rồi, nên gần như2là nhảy lên giật lấy, lật qua lật lại tra xét. Thấy hắn gìn giữ cẩn thận, không hư hại chút nào, còn lau sáng bóng sạch sẽ, tâm trạng nàng tốt lên, còn đặc biệt cầm soi gương, thấy hình như ngoài vết sẹo xấu xí trên trán, da của nàng8cũng trắng hơn chút từ ngày bắt đầu dưỡng da.



Ừ, có thể tiếp tục cố gắng. Nàng vui vẻ nghĩ, cất gương gỗ đào vào vạt áo trước ngực, rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong nhìn Triệu Tôn.



“Cảm ơn người đã trả lại cho ta.”



Triệu Tôn nhíu mày, “Ta chuẩn6bị áp giải ông ta hồi kinh.”



“Ơ, vì sao?” Hạ Sơ Thất lấy làm lạ hỏi, “Tên Phạm Tòng Lương này không giữ lại được. Ngươi nên tiêu diệt ông ta, những chuyện kia sẽ không có ai biết.”



Triệu Tôn càng nhíu chặt mày hơn, nhìn lên. Hắn nhìn nàng hồi lâu3rồi từ từ đứng dậy. Triệu Tôn không nói gì, chỉ quan sát nàng một lúc rồi mới khẽ vung ống tay áo lên, quay người đưa lưng về phía nàng, lạnh lùng lên tiếng:



“Trần Cảnh.”



“Có thuộc hạ.” Một người đàn ông áo đen lúc nào cũng đi cạnh hắn bước nhanh5vào từ ngoài phòng. Đi theo y còn có Nhị Quỷ và hai thị vệ khác. Ngoài ra, còn có Trịnh Nhị Bảo với vẻ mặt không hiểu gì và Nguyệt Dục dịu dàng cầm khăn.



Thấy tình hình như vậy, Hạ Sơ Thất hiểu ra, cong khóe miệng.



Nàng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đợi câu tiếp theo của Triệu Tôn. Như qua cả một thế kỷ, nàng mới nghe thấy hắn nói. “Bắt Sở Thất, áp giải về kinh cùng Phạm Tòng Lương.”




“Thủ vệ đại ca, chúng ta phụng mệnh gia đến, xin nhường đường.”



Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói dịu dàng quen thuộc.



“Nguyệt Dục tỷ sao? Được được, mời vào mời vào.”



“Kẽo kẹt!” Cửa phòng củi mở ra. Mấy tên kia mỗi ngày đều bị Hạ Sơ Thất ân cần thăm hỏi tổ tông chắc cũng thấy nàng phiền lắm rồi, hôm nay thấy người khác đến cho nàng mắng, chắc vui lắm nhỉ? Hạ Sơ Thất cười hừ hừ, đôi chân bắt tréo không bỏ xuống, nghiêng người tựa vào thành giường, khóe miệng vẫn nở nụ cười khinh khỉnh, lẳng lặng đợi khuôn mặt xinh đẹp như hoa sen kia xuất hiện trước mặt, coi như là cảnh đẹp ý vui.



“Sở Thất...”



Không ngờ, người xông vào đầu tiên lại là Mai Tử. Có lẽ là thật sự lo lắng cho nàng, nên còn chưa đứng vững thì Mai Tử đã ngồi xổm xuống, ôm chầm lấy nàng khóc òa lên, nước mắt nước mũi lau hết vào người Hạ Sơ Thất, khiến nàng cũng phải dở khóc dở cười.



“Muội đến khóc tang cho tỷ đẩy hả?”



“Hu hu, Sở Thất, tỷ sao rồi? Có phải chịu khổ rồi không? Muội thấy tỷ gầy hơn rồi đấy. Vốn đã chẳng có mấy lạng thịt, giờ tỷ sắp gầy không ra hình người nữa rồi. Huhu, lát nữa muội đi cầu xin gia thả tỷ ra. Hu hu, Sở Thất, Mai Tử nhớ tỷ lắm...”.



Mai Tử khóc đến xé lòng.



Vì sự thật lòng này của nàng ấy, Hạ Sơ Thất cuối cùng cũng không cười nữa.



“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, ông đây còn chưa chết mà. Muội xem muội kia, đã xấu rồi, khóc còn xấu hơn, sao mà tìm được chồng? Muội cho rằng ai cũng có phúc như Nguyệt đại tỷ, được hứa hôn từ lâu hả?”



Hạ Sơ Thất vẫn độc miệng như vậy.