Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 90 : Mang thai con của gia! (10)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


“Mau lên! Mau lên! Cứu hỏa! Cứu hỏa đi!”



Tiếng hắt nước, tiếng hò hét, tiếng người huyên náo như chấn động cả vùng trời. Từng tiếng thét khiến người ta nghe mà tê dại. Phòng ốc ở trạm dịch chủ yếu làm bằng gỗ, bây giờ bốc cháy thì hậu quả khó lường đến mức nào? Trong phút chốc, khói đặc đầy trời, ngọn lửa bay múa, khiến những người đến dập lửa bị sặc, ho khan liên tục.



Lúc Cẩm Y Vệ đến, kho củi đã bị lửa bao vây. Trong đám người gà2bay chó sủa, Mai Tử còn chưa tới gần đám cháy đã sợ đến mức chân tê rần, quỳ “bịch” xuống đất, gào khóc xé lòng gọi “Sở Thất”. Nguyệt Dục cũng đỏ mắt, không ngừng cầm khăn lau nước mắt, ôm lấy vai Mai Tử an ủi.



Trong đám người, còn có tiếng người mắng chửi. “Sở Thất này cũng thật là, mình không muốn sống thì cũng đừng liên lụy tới người khác chứ? Lửa này từ trong kho củi bùng ra, nhất định là nàng ta tủi thân, cảm thấy điện hạ8nhốt nàng ta nên nghĩ quẩn, đốt nhà tự sát!” “Chẳng phải nói nàng ta mang thai Hoàng tôn rồi ư? Sao còn phải nghĩ quẩn?”



“Có người phụ nữ nào mà không tóc dài, óc ngắn chứ? Chắc là nàng ta chỉ muốn dọa điện hạ thôi, không ngờ lửa cháy không dập được.”



“Chẳng phải thế sao... Thật đáng thương...”



Đôi mắt đẹp của Đông Phương Thanh Huyền híp lại. Trong ánh lửa chiếu rọi, tư thế hắn ta vẫn cực đẹp, khóe môi nhếch nụ cười lạnh. Ninh Vương đang ôm ấp gái đẹp6ở trong phòng cũng vội vã chạy tới, bình tĩnh nhìn ngọn lửa, mãi lâu không lên tiếng, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.



Chỗ Ngọc Hoàng các cách chỗ kho củi xa nhất. Triệu Tôn đương nhiên là người tới cuối cùng.



Nhìn ánh lửa bập bùng và đám binh sĩ hối hả dập lửa, hắn lẳng lặng đứng ở một chỗ, một tay thả lỏng phía sau, ánh mắt vẫn lạnh lùng, u ám bức người. Một bộ áo choàng đen tuyền được ngọn lửa chiếu rọi ánh lên tia sáng quỷ dị3mà thần bí. Cho đến khi kho củi hoàn toàn hóa thành tro tàn, hắn vẫn chẳng hề nói một câu.



“Báo!”


Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Ninh Vương điện hạ muốn nói gì?”



“Sở Thất mang thai con của đệ ấy, chết như vậy mà đệ ấy cũng không thèm để ý, nói gì đến người xưa đã làm vợ người khác? Đông Phương đại nhân cho rằng đệ ấy sẽ đứng về phía các vị?”



“Vậy Ninh Vương điện hạ nghĩ, ngài ấy sẽ giúp Tam ca là ngài sao?” “Cũng đúng, xem ra bổn vương và Đông Phương đại nhân đều sai rồi. Bổn vương nghĩ rằng lão Thập Cửu chí ở giang sơn, ngài lại cho rằng đệ ấy chọn mỹ nhân. Kết quả đệ ấy chẳng cần gì cả. Vậy bây giờ phải làm thế nào mới đúng?”



Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, hỏi lại, “Ninh Vương điện hạ nghĩ sao?”



Ninh Vương Triệu tích chỉ cười không đáp.



Trên thực tế, trong thể chân vạc của việc đoạt trữ, Triệu Tôn vẫn luôn ở thể trung lập. Cho dù là Triệu Tích bôn ba ngàn dặm đến phủ Cẩm Thành nghênh đón, hay là bức thanh thêu của Thái tử phi được Đông Phương Thanh Huyền mang đến thì mục đích thật sự cũng chỉ có một - hoặc là dùng hắn, hoặc là trừ khử hẳn.



Trong lòng y và Triệu Miền Trạch, đối thủ lợi hại chân chính tới giờ chỉ có một người - Triệu Tôn.



Mà trong cả hai người thì đều không xem người còn lại như đối thủ lợi hại nhất. Nhưng Triệu Tích sao có thể không rõ, Triệu Tôn không phải là người hồ đồ.



Từ xưa đến nay, người có công cao đều không có kết cục tốt. Không chỉ mấy vị trong thần đề phòng hắn, mà ngay cả cha ruột của họ, đương kim Hồng Thái đế cũng đề phòng hắn. Triệu Tôn ngoại trừ công quân bên ngoài thì danh tiếng với dân cũng rất tốt đẹp. Dù bài đồng dao là do ai giá hoa cho hắn thì chỉ e lão Hoàng đế cũng đã nghi ngờ rồi. Nếu hắn cứ thể hồi kinh, lão Hoàng để bản tính đa nghi kia sẽ tin ư? Sẽ bỏ qua cho hắn sao? Người làm Hoàng đế bao giờ cũng mang lòng dạ độc ác. Nay thiên hạ thái bình, danh tiếng của Triệu Tôn lại không thể đong đếm. Vết xe đổ “chim hết thì cất nó, thỏ chết thì làm thịt chó” đã có quá nhiều, đến nỗi không thể kể xiết.



Trong thế cuộc đấu đá hoàng quyền với người thân, hắn chỉ tìm cho bản thân một lối sống an phận thủ thường. Vì thế, hắn dứt khoát trượt theo dây thừng, tự mình tạo ra chuyện “bia đá ngàn năm”, lại tự mình đứng ra để bảo đảm rằng sự thực được hiểu đúng, rồi thổ lộ tấm lòng với lão Hoàng đế, để thiên hạ bách tính bảo vệ hắn, mà lại còn có thể chân chính gạt bỏ đi mối lo của lão Hoàng đế với hắn.