Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 91 : Mang thai con của gia! (11)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Dù sao thì nếu như hắn thật sự có dã tâm ngôi vị Đế vương, vậy cứ đóng quân ở cứ điểm huyện Thanh Cương này là được. Hơn mười vạn đại quân, lại có nơi yếu hiểm của đất Thục, dù không chiếm ngôi đoạt vị thì cũng độc bá làm vua một phương. Đợi ngày sau cờ trống2vừa vang lên, có được lòng thiên hạ bách tính trong tay, cầm quân đánh về kinh thành cũng chỉ là việc nằm trong tầm tay...



Vừa đấm vừa xoa, thời buổi các thế lực trong triều đánh nhau, hắn quả thật đã chơi một nước cờ cực cao tay.



Triệu Tích cảm thán, “Đông Phương đại nhân có cảm thấy không,8lão Thập Cửu mới là kẻ thắng cuộc.”



Đông Phương Thanh Huyền cười, “Điện hạ bây giờ mới hiểu, chỉ sợ cũng đã muộn chăng?” Ninh Vương sờ cằm, cười nhạt một tiếng. “Không muộn, trong tay bổn vương còn có một nước cờ mà có lẽ ngay cả Thanh Huyền ngươi cũng không nghĩ ra.” Đông Phương Thanh Huyền nheo6mắt, “Điện hạ nghĩ chỉ bằng ngài mà lại có thể là đối thủ của Thanh Huyền sao?”



Mắt Đông Phương Thanh Huyền lúng liếng. Triệu Tích nhắm mắt, tĩnh tâm, rồi mới cười đắc ý, “Vậy cứ chờ xem thế nào. Nếu như có ngày đó, Thanh Huyền sẽ có thể nghe theo ý của bổn vương rồi.”



“Chỉ sợ điện3hạ không có ngày đó thôi.”



Đôi mắt sáng rực rỡ của Đông Phương Thanh Huyền như ngậm ý cười, hệt như một làn nước xuân tưới vào lòng Ninh Vương. Y nhất định phải có được người này.



Ngay trong lúc “kho củi cháy, trong lòng mấy vị đại gia đang nổi gió” thì Hạ Sơ Thất đã cưỡi ngựa như5bay bên bờ sông Thanh Lăng hoang vắng. Để tránh bị phát hiện người trong kho củi không phải là nàng, nàng và Nguyên tiểu công gia không đi đường chính, mà đi men theo bờ sông Thanh Lăng tới huyện Lăng Thủy. Lúc này, trời đã tối đen, nước sông chảy rì rào, sóng đánh trập trùng, không nhìn thấy dãy núi bên bờ ruộng, tất cả đều ẩn trong bóng đêm.



Một người một ngựa, dừng tại ranh giới của huyện Thanh Cương và huyện Lăng Thủy.



“Cha!”
Không nói với Nguyễn Hữu, không phải là nàng không tin tưởng hắn.



Mà trong lòng nàng hiểu rõ, Lan Đẩn cuối cùng vẫn là ràng buộc của nàng. Nếu như nàng muốn có được tự do chân chính thì nhất định phải đưa hắn đi. Nhân lúc trạm dịch xảy ra hỏa hoạn, đầu tiên là nàng phải về thôn Lưu Niên tìm kiếm đã. Nếu như có thể, vậy thì dứt khoát đưa Lan Đẩn theo. Nhưng nàng không ngờ tới, chuyến đi này lại khiến cuộc sống của nàng bị đảo lộn.



Gió thổi cành trúc la đà, sương đêm thấm ướt mặt đất.



Đêm hôm khuya khoắt, Hạ Sơ Thất vốn đã không quen thuộc địa hình, lại còn phải phòng ngừa đi đường chính bị phát hiện, chỉ có thể chọn nơi ít người lui tới mà đi, nên vất vả lắm mới từ Lăng Thủy về Thanh Cương được. Cũng may nàng từng sống trong quân ngũ, lại to gan, nên mới không lạc đường ở nơi rừng núi hoang vu này. Nhưng khi nàng đến thôn Lưu Niên thì vẫn chậm một bước.



Còn chưa vào trong thôn đã nghe thấy tiếng chiêng trống khắp bốn phía, tiếng người gào thét, chó sủa, gà gáy. Phải biết rằng để tiết kiệm tiền dầu, người đương thời phần lớn đều đi ngủ khi trời còn chưa tối, không có chuyện thì cùng chơi với trẻ bên bếp lửa đầu giường, đâu có cuộc sống về đêm như thời hiện đại? Nhất là trong lúc này, ầm ĩ đến như thế, thật bất thường.



Vì lý do an toàn, đầu tiên nàng buộc ngựa ở trên một cành cây gần thôn, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí về thôn, lén lút đứng ở sau lỗ châu mai quanh năm chất củi ở gần cây cầu, vừa nhìn vào thì liên há hốc mồm. Đối diện đồng cỏ khô bên cầu cách dòng sông một đoạn chính là nhà Lan Đần. Lúc này, trước cửa nhà, một cỗ xe ngựa sơn đen cùng với một đám đàn ông mặc đồ binh tướng đang cưỡi ngựa chờ đợi. Còn Lan Đần được Tam thẩm nương đỡ, đi từ trong nhà ra, đầu cúi gằm, bị mấy binh sĩ mời lên xe. Không sai, chính là “mời”.



Không rõ tên giáo úy kia nói gì, chỉ thấy Tam thẩm nương gật đầu liên tục. Bà ấy đã chuẩn bị xong hành lí, chắc là cam tâm tình nguyện theo người ta lên xe. Suy nghĩ đầu tiên của Hạ Sơ Thất thì đây đều là người của Triệu Tôn. Chắc hẳn phát hiện ra người trong kho củi không phải là nàng, muốn dùng Lan Đẩn để ép nàng lộ diện, giải về kinh thành giải quyết. Với sự khôn khéo của mình, hắn chắc chắn có cách thuyết phục Tam thẩm nương.



Hạ Sơ Thất yên lặng quan sát, không lên tiếng.



Chó trong thôn của càng lúc càng to.