Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 92 : Mang thai con của gia! (12)
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Thôn dân trong thôn Lưu Niên cũng chạy tới từ bốn phương tám hướng và tiếng chiêng chói tai. Toàn dân tập hợp trên mảnh đất bằng bên cầu. Những ngọn đuốc nối nhau uốn lượn như rắn. Thấy Lan Đẩn và Tam thẩm nương bị đẩy vào trong xe ngựa, Hạ Sơ Thất rất muốn lao ra, nhưng lại phải nhịn. Để tránh lây trứng chọi đá, cuối cùng nàng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Tất cả mọi người đến đủ chưa?”
Một tiếng hét thật to,2tên giáo úy dẫn đầu hạ đao xuống. “Quan gia, tiểu nhân đếm thêm một lần.”
Người nói chuyện chính là lão tộc công mặt đầy nếp nhăn, trông thì vô cùng khó tính, nhưng thật ra là một ông lão tốt bụng. Ông cúi đầu khom lưng nói xong thì lại đếm lại một lần nữa, rồi mới cung kính trả lời:
“Quan gia, toàn thân từ già đến trẻ đều có mặt đông đủ, ngay cả trẻ sơ sinh cũng tới.”
“Tốt!”
Giáo ủy ngồi trên lưng ngựa, uy phong lẫm8liệt, cầm cương đi về phía trước hai bước, nhìn mọi người xung quanh một lần, đột nhiên cao giọng nói: “Các ngươi nghe đây, Tần Vương điện hạ nói, giếng cổ trong thôn Lưu Niên có bia đá ngàn năm, công lao của các ngươi là lớn nhất. Hôm nay quan gia ta đến theo lệnh Tần Vương là để khen thưởng các ngươi.”
Hạ Sơ Thất nghe mà cảm thấy kì lạ.
Khen thưởng? Triệu Tôn đêm hôm khuya khoắt phái người đến khen thưởng cái gì? Nàng còn6chưa nghĩ ra thì đã thấy lão tộc công dẫn đầu quỳ xuống, hô thật to “Tấn Vương điện hạ thiên tuế”. Tiếng hô đó vang lên trong tiếng gió, nghe lại càng khiêm tốn hơn, nhưng giáo úy lại cười ha ha, đột nhiên vung roi ngựa.
“Điện hạ nói, để quan gia ta tiễn các ngươi một đoạn đường. Đến điện Diêm Vương, các ngươi nhớ cảm tạ ân đức của điện hạ. Người đâu, nghe lệnh, giết toàn bộ thôn dân thôn Lưu Niên, không để lại3ai cả.”
“A!”
âm thanh hoảng sợ này là của Lan Đần trong xe ngựa. Dân chúng quỳ dưới đất bị dọa đến nỗi sững sờ một lúc. Chờ đến khi họ hiểu cái gọi là “khen thưởng” chính là muốn mạng sống của họ, mặc dù dân số đông đảo, nhưng cả đám đều không biết phải chạy trốn và phản kháng, chỉ biết khóc lóc nghẹn ngào dập đầu xin tha mạng.
“Quan gia tha mạng.”
“Điện hạ... Tha mạng!” Cầu xin tha mạng thường là vô ích nhất. Rất nhanh,5từng tiếng chém giết truyền tới. Tiếng người khác, tiếng chó sủa, tiếng thét chói tai của trẻ sơ sinh, cùng với tiếng người kêu thảm thiết trước khi chết, khiến Hạ Sơ Thất trốn trong đống có khô, cắn môi, yết hầu đau đớn.
Có câu “Binh mã chưa động, lương thảo dẫn đầu”. Một cỗ xe chở đầy lương thảo chạy nhanh trên đường lớn. Từng hàng Kim Vệ quân chỉnh tế áo giáp từ trong doanh trại nối đuôi nhau mà đi. Cung binh, bộ binh, pháo binh phân loại mà đi, chỉnh tề có trật tự.
Cũng như lần trước gặp Triệu Tôn ở trên đường trạm dịch, Hạ Sơ Thất lẫn trong đám đông náo nhiệt, đứng xa xa nhìn Kim Vệ quân. Một người mặc áo choàng màu đen tung bay trong gió đi từ phía trạm dịch ra. Phạm Tòng Lương “hy sinh” rồi, bây giờ chức tri huyện Thanh Cương do huyền thừa Vương kế nhiệm. Vừa thấy bóng dáng Triệu Tôn,y lập tức quỳ xuống hành lễ, dẫn đầu cung kính chào hô to:
“Thanh cương huyền thừa Vương kế nghiệp, dẫn gia quyển, huyện lại, các bách tính, cung tiễn Tấn Vương điện hạ.” Triệu Tôn cưỡi ngựa đen, mặc bộ áo đen phản xạ ánh sáng, phong thái cao quý. Hắn đứng yên lặng một lúc lâu, không nói gì.. Khoảng cách quá xa, Hạ Sơ Thất cũng không thấy rõ biểu cảm của hắn.
Nhưng nàng có thể đoán được, người kia từ trước đến nay vẫn chẳng có biểu cảm gì cả.
Nàng quỳ trong đám đông, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn. Còn hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa, vẫn là Tần Vương điện hạ quan sát muôn dân, hai người sẽ không còn giao thoa gì nữa. Cho đến khi hắn đột nhiên quay đầu lại, nàng mới luống cuống cúi đầu. Đương nhiên, trong lòng nàng biết ở khoảng cách xa như thế, nàng lại che giấu ổn thỏa, hắn chắc chắn không nhìn thấy nàng. Nhưng kì lạ, ở khoảnh khắc hắn quay đầu lại, nàng vẫn thấy lưng đổ mồ hôi, ngay cả lòng bàn tay cũng tủa ra mồ hôi lạnh.
Toàn bộ con đường tĩnh lặng như tờ.
Sau một lúc lâu như cả thế kỷ, nàng mới nghe được giọng nói mạnh mẽ của hắn từ xa truyền đến:
“Đi thôi.”
“Cung tiễn Tấn Vương điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Hạ Sơ Thất thở phào một hơi, ngẩng đầu lên, bóng dáng một người một ngựa đã chìm vào trong nhóm binh giáp, chỉ còn bụi mịt mù bao phủ toàn bộ con đường. Nàng quan sát từng xe ngựa xuyên qua đám đông, nhưng tuyệt nhiên không thấy Lan Đẩn ở đâu cả.
Hạ Sơ Thất chờ ở huyện Thanh Cương một ngày.
Mấy vị đại gia kia đi rồi, trạm dịch liền trở về dáng vẻ ngày xưa.
Để tìm Lan Đần, nàng bất chấp nguy hiểm, đóng giả người bán hàng rong, trà trộn vào trạm dịch. Nhưng người đi nhà trống, ngoài người ở Dịch Thừa Thự, đâu còn tung tích ai nữa?
Nơi không có Triệu Tôn, thật ra cũng không còn nguy hiểm gì nữa.