Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 922 : Xích mích (4)

Ngày đăng: 12:31 30/04/20


Một khi đã nhẫn tâm thì đúng là tàn nhẫn thật nhỉ?



Nghĩ lại sự cưng3 chiều và nhân nhượng của Triệu Thập Cửu thường ngày với mình, Hạ Sơ Thất 2bỗng thấy chua chát.



Một cô nương đã được đàn ông cưng chiều đặt t0rong tim đã lâu bỗng nhiên phải đối mặt với sự lạnh lùng như vậy, đương nh0iên sẽ không thể chịu đựng được.



Hạ Sơ Thất nằm nhoài trên bàn, nh3ìn cơm canh đã nguội lạnh, thấy cả thế giới đều u ám.



Ngồi không được, đứng cũng không xong, tay chân dường như không còn linh hoạt nữa, sự tiêu dao trước đây của nàng dường như không còn nữa, sự lạc quan trước đây cũng tiêu tan, dường như cả người rơi vào sự quẫn trí tương tự như “thất tình”, tim gan như rơi xuống vực sâu không đáy. Cuộc sống bình dị bao lâu nay bị phá vỡ, nàng như kẻ bị người ta móc mất tim gan, cho dù làm gì cũng đều không có cảm xúc nữa.



Khi ngọn đèn dầu thắp sáng lều trướng, nàng dỗ cho Bảo Âm ngủ rồi mà Triệu Tôn vẫn không về.



Một mình một giường, nàng ở trong chăn, không biết thiếp đi từ lúc nào.



Đêm dài đằng đẵng, đám côn trùng bên ngoài lều không ngừng kêu ra rả.



Đêm khuya, nàng tỉnh giấc mấy lần, gối bên cạnh vẫn trống không.



Khi hừng đông, nàng bất thình lình tỉnh giấc, vô thức sờ sang bên cạnh.



Bên cạnh không có người, vị trí Triệu Tôn từng ngủ lạnh lẽo không chút hơi ấm.



Cả đêm hắn không về!



Từ sự hiểu rõ khi bắt đầu giận dỗi đến sự hoàn toàn không chắc chắn lúc này, lòng Hạ Sơ Thất thắt lại.



Chẳng lẽ là nàng đã nghĩ sai rồi? Nàng cứ tưởng rằng Triệu Tôn chỉ tạm thời thấy không thoải mái trong lòng, tuy hắn để tâm đến chuyện này nhưng chắc chắn hắn tin tưởng nàng, cũng sẽ không thực sự mặc kệ nàng. Nhưng nàng không ngờ lần này hắn lại chơi thật.




Người đó đội mũ giáp nhưng vẫn thấy được rõ ràng ngũ quan, khi nghe thấy giọng nàng, ánh mắt y nhìn sang, sau khi nhận ra nàng, y nhanh chóng ghìm cương ngựa lại.



“… Thất tiểu thư?”



Thấy y vẫn xưng hô như trước đây, Hạ Sơ Thất cũng bắt đầu hưng phấn.



“Đã lâu không gặp, sao ngươi lại tới đây?”



Thực ra câu này của nàng hơi thừa thãi, ở “khu vực Âm Sơn” không thuộc sự cai quản của ai này, người Bắc Địch gióng trống khua chiêng thúc ngựa tới đây, còn tức giận như vậy… trừ việc có liên quan đến hơn một vạn binh tốt chết oan ở hoàng lăng Âm Sơn thì còn vì chuyện gì được chứ?



Quả nhiên, mặt Hồ Hòa Lỗ tối sầm lại, dường như rất khó trả lời, nhìn nàng mà môi cứ mấp máy, trả lời quanh co.



“Ta đến đây cùng thái tử điện hạ!”



Cáp Tát Nhĩ? Cáp Tát Nhĩ cũng tới đây? Nghĩ tới Cáp Tát Nhĩ, mấy từ khóa trong đầu Hạ Sơ Thất chính là Lý Mạc, vòng tai lớn và cả con ngươi màu hổ phách giống như Đông Phương Thanh Huyền.



Cáp Tát Nhĩ đích thân từ Cáp Lạp Hòa Lâm đến đây, chỉ có thể chứng minh một chuyện: Chuyện này lớn rồi đây.



Bắc Địch đã chết nhiều người như vậy, đương nhiên họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.



Liệu họ có đổ hết những chuyện này lên đầu Triệu Tôn hay không?



Nàng cười cứng ngắc, “Thái tử điện hạ đâu rồi?”



“Thái tử điện hạ đến lều của Tấn vương rồi, ta cũng đang chuẩn bị đến đó!” Quả nhiên từ xưa đến nay giao tình vẫn luôn hữu dụng. Hồ Hòa Lỗ có chút giao tình với nàng, dứt lời y liền suy nghĩ một chút rồi lại đè thấp giọng nhắc nhở: “Thất tiểu thư, chuyện trên Âm Sơn… thái tử điện hạ đã biết, điện hạ cực kì tức giận, cả nước đều xôn xao… e là không thể hòa hợp được nữa…”