Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 923 : Móng vuốt trong lòng triệu tôn (1)

Ngày đăng: 12:31 30/04/20


Không thể tiếp tục hòa hợp được nữa là có ý gì? Đươ3ng nhiên là khai chiến.



Một khi khai chiến2, nhất định sẽ là một trận đại chiến.



Khói0 lửa chiến tranh vốn đã bị dập tắt từ lâu, xem ra 0cuối cùng sẽ lại dấy lên rồi.



Hạ Sơ Thất g3ật đầu, chào Hồ Hòa Lỗ theo cách của đàn ông theo thói quen.



“Đa tạ đã báo tin!”



Hồ Hòa Lỗ đáp lễ rồi lại nói, “Còn một chuyện nữa.”



“Hả?” Hạ Sơ Thất mỉm cười nhìn y, “Có chuyện gì vậy?”



Hồ Hòa Lỗ nói, “Hoàng đế Nam Yến phái quân đội đi chinh phạt Liêu Đông, không bao lâu nữa sẽ tới phủ Bắc Bình...”



“Chuyện này ta đã biết.” Cái gọi là chinh phạt Liêu Đông chính là Triệu Miên Trạch lấy lý do Lý Lương Ký “làm xằng làm bậy” nên mới phái binh mã tới Liêu Đông, mà ý của Hồ Hòa Lỗ khi nói như thế nhất định là người Bắc Địch cũng đã biết mục đích thực sự của Triệu Miên Trạch rồi.



Đương nhiên, cũng còn một tầng ý tứ khác mà Hồ Hòa Lỗ không tiện nói rõ ra.



Có khả năng Triệu Miên Trạch có qua lại từ trước cùng với Cáp Tát Nhĩ, muốn kẹp Triệu Tôn vào giữa như nhân bánh.



Trận chiến này dù còn chưa bắt đầu, Triệu Tôn đã nghiễm nhiên có nguy cơ lâm vào cảnh trước sau đều có địch.
Để không đả kích sự tích cực của Bảo Âm, những thứ rau dại mà cô bé hái cũng được để chung vào giỏ trúc của bọn họ, sau đó mới để Tinh Lam phân biệt lần thứ hai. Bảo Âm được cổ vũ, càng chơi hăng hái hơn. Tròn một buổi sáng, “ba cô gái” vừa đi vừa tìm kiếm dọc theo bờ sông, Trịnh Nhị Bảo ở sau lưng bọn họ không ngừng than thở lau mồ hôi.



Khi mặt trời đã lên cao, Hạ Sơ Thất nhìn giỏ trúc đựng đầy chiến lợi phẩm, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, dùng tay làm dấu “OK” rồi chậm rãi cùng Tinh Lam mang giỏ tới bờ sông, ngồi xổm xuống để rửa rau dại và nấm.



Nước sông mát lạnh, rau dại xanh biếc, Bảo Âm nghịch nước, Trịnh Nhị Bảo sốt ruột, Tinh Lam cười nhẹ nhàng, Hạ Sơ Thất cảm thấy vô cùng thư thái, mà bản thân nàng cũng nhanh chóng hòa nhập vào khung cảnh này. Hình ảnh ấy cũng rơi vào tầm mắt của một người đàn ông đang đứng ở sườn dốc xa xa, trở thành một bức tranh phong cảnh tinh xảo mà đẹp đẽ trong mắt người đó.



“Đại hãn!” Thấy người đàn ông nọ đứng nhìn một cách ngơ ngẩn, Như Phong dè dặt tiến lên, vươn tay đặt lên bờm ngựa của hắn ta mà vuốt ve, ánh mắt cũng nhìn theo tầm mắt hắn ta về phía dòng sông nhỏ phía xa xa, gã cúi đầu khuyên giải: “Mặt trời lên cao rồi, chúng ta về thôi!”



Đông Phương Thanh Huyền đeo một chiếc khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt đang mang ý cười chứ không thấy được biểu cảm trên mặt hắn ta.



“Chờ một chút nữa.”



“Ôi!” Như Phong thở dài yếu ớt.



Hai người lẳng lặng đứng đó hồi lâu vẫn không hề nhúc nhích.



Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền vẫn nhìn về phía bờ sông, khi thì nhướng mày, lúc lại cụp mắt, không biết hắn ta đang nghĩ điều gì. Qua một hồi lâu nữa, hắn ta đột nhiên mở lời, “Như Phong, hình như Bảo Âm cao hơn phải không?”



Như Phong ngẩn ra, mím môi nhìn hắn ta đầy kỳ quái.



Từ lúc từ biệt ở Ngạch Nhĩ Cổ đến giờ mới chỉ có mấy ngày, lại thêm khoảng cách xa như vậy, Tiểu Bảo Âm sao cao nhanh thế được? Sao hắn ta lại nhìn ra là Bảo Âm cao hơn chứ? Như Phong không thể hiểu được cảm xúc của người mang nhung nhớ trong lòng là thế nào, nhưng lại không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của hắn ta.