Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 934 : Khói lửa bùng lên, sóng ngầm tuôn trào (1)
Ngày đăng: 12:31 30/04/20
Nhưng dường như Đông Phương Thanh Huyền đã tính sai rồi.
Họ lo lắng đề phòn3g suốt một đêm mà chẳng thấy trận tập kích nào cả.
Không biết là vì lời cả2nh báo của Đông Phương Thanh Huyền đã bị đối phương phát hiện hay do khu vực cắm t0rại phòng bị nghiêm ngặt nên kẻ địch không dám lỗ mãng, mà cho đến khi trời sáng, 0khi Hạ Sơ Thất thức dậy ở trong xe ngựa, xung quanh vẫn vô cùng yên tĩnh. Con cáo 3trắng cuộn thân mình nho nhỏ lại, ngủ bên chân Bảo Âm. Con cáo bé nhỏ, trắng như một nắm tuyết, dưới ánh sáng của buổi sáng sớm vô cùng đẹp mắt.
Hạ Sơ Thất không nhìn một người một cáo nữa mà quay sang nhìn mặt trời vừa ló dạng ở phía Đông, thở phào một hơi. Không có tập kích đêm là chuyện tốt, con gái ở bên cạnh, nàng không muốn con bé phải chứng kiến những chuyện không hay ho.
Một đêm lo lắng cuối cùng cũng qua.
Nàng còn buồn ngủ nên kéo Bảo Âm tới, tiếp tục chìm vào giấc mộng.
Ngày Triệu Tôn trở lại phủ Bắc Bình, đoàn xe còn chưa vào thành mà toàn bộ phủ Bắc Bình đã sôi trào.
Cho dù dư luận ngoài kia thế nào thì dân chúng ở phủ Bắc Bình vẫn rất kính yêu Triệu Tôn. Bọn họ đứng tụ tập hai bên đường, kéo dài từ tận cổng thành đến cổng phủ Tấn vương. Đoàn ngựa xe của Tấn vương đi tới đâu, tiếng hoan hô, cười nói, thỉnh an, chúc an lành vang lên tới đó, có người còn hô to, “Đại tướng quân vương”, có người khẽ hô, “Tấn vương điện hạ mạnh khỏe”, giống như đang chào đón anh hùng trở về, giọng nói tràn ngập sự sùng bái, kính trọng.
Quan viên phủ Bắc Bình cũng tới, trên mặt thoáng hiện vẻ lúng túng.
Ở trước mặt Triệu Tôn nổi danh bấy lâu nay, không một kẻ nào dám lỗ mãng.
Nhưng Triệu Tôn cưỡi trên lưng con ngựa cao lớn, được ủng hộ như thế mà khóe môi vẫn nhếch lên nụ cười lạnh.
Phô trương thanh thế đến mức này, có khác nào ai ai cũng biết Tấn vương đã rời khỏi phủ Bắc Bình đâu?
Kính yêu như thế này, chẳng phải là mang lại cho hắn đãi ngộ như hoàng đế hay sao?
Bố chính sứ Bắc Bình bắt quan lại trong phủ Tấn vương đi, ngoài việc điều tra Triệu Tôn, hay nói đúng hơn là tìm một lý do để định tội cho Triệu Tôn thì còn có mục đích gì khác đâu chứ?
Nhưng, Triệu Tôn tới phủ Bắc Bình làm phiên vương đã được hai năm, những quan lại trong vương phủ cũng đã đi theo hắn được hai năm. Trong đó, Triệu Tôn đều nắm rõ từ trưởng sử đến môn chính là người của ai, sao có thể để bọn chúng nắm được nhược điểm chứ? Cho nên, mục đích Vương Trác Chi bắt quan lại đi rõ ràng chỉ là đặt cái tội “không biết có thật hay không” lên cổ Triệu Tôn.
Nguyên Hữu cố ý chạy từ Sơn Hải Quan về, lo lắng thay cho Triệu Tôn, nhưng bản thân hắn lại chẳng nóng vội chút nào. Liếc mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Hạ Sơ Thất, hắn xoay người xuống ngựa, vỗ bả vai Nguyên Hữu.
“Vào trong rồi nói.”
Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là bàn trà có một ấm trà xanh. Gió nhẹ lùa qua khung cửa sổ lay động rèm cửa. Sau một lát lại trở về yên bình. Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, im lặng hồi lâu.
Mắt hoa đào của Nguyên Hữu hơi nheo lại, nhìn gương mặt nghiêm nghị của Triệu Tôn, không đoán nổi tâm tư của hắn.
“Thiên Lộc, lúc này không thể do dự nữa đâu.”
Triệu Tôn ngẩng lên nhìn hắn ta, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, “Việc này ngươi thấy thế nào?”
“Bắc Địch, Ngột Lương Hãn, Triệu Miên Trạch, binh lực ba bên đạt tới ít nhất sáu mươi vạn, phủ Bắc Bình có thể cầm cự được bao lâu? Huống hồ, Triệu Miên Trạch rút củi dưới đáy nồi, đã sớm thay đổi quan lại hành chính cấp tỉnh ở phủ Bắc Bình cũng như tướng lĩnh quân đội hộ vệ, nay cả quan lại ở vương phủ cũng bị hắn ta bắt đi... Những phụ tá đắc lực của thúc đều bị trừ đi như thế, nếu không nghĩ cách thì phải đánh trận này thế nào đây?”
“Ai nói ta muốn đánh chứ?” Triệu Tôn hừ một tiếng, “Ta không đánh.”
“Không đánh?” Phản ứng của hắn không chỉ ngoài dự đoán của Nguyên Hữu, mà cũng khiến hắn ta cảm thấy thất vọng.
Phải biết rằng, hai năm qua, Nguyên Hữu luôn chờ đợi một cơ hội, có thể mượn lực đánh của Triệu Tôn để trở về kinh sư... Về phần đánh tới kinh sư rồi sẽ làm gì… lúc này, trong đầu hắn ta chỉ có một bóng dáng xinh đẹp mơ hồ. Hắn ta rất nhớ, nhớ suốt hai năm, nhớ đến mức đau lòng, cảm thấy mình sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.