Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 935 : Khói lửa bùng lên, sóng ngầm tuôn trào (2)
Ngày đăng: 12:31 30/04/20
Nhưng hôm nay, Triệu Tôn lại nói... hắn không đánh ư?
“Thiên Lộc, thúc n3ói đùa đấy à? Chẳng lẽ đến lúc này rồi mà thúc còn muốn ngồi chờ chết sao?”
Triệu Tôn chỉ uống trà, không trả lời.
Cười nhẹ một tiếng, Nguyên 0Hữu trầm giọng nói, “Tam Điều.”
Một gã tùy tùng cúi đầu đi vào, chắp ta0y kính cẩn nghe dặn dò, “Tiểu công gia.”
Nguyên Hữu nheo mắt, bĩu môi n3hìn Triệu Tôn.
“Đưa đồ cho Tấn vương xem.”
“Vâng.” Tam Điều cụp mắt đáp lời, hai tay cẩn thận dâng lên một cái hộp gấm. Trong hộp gấm là một thánh chỉ vàng óng.
Thấy Triệu Tôn vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên không có ý muốn cầm lấy thánh chỉ, Tam Điều khẩn trương nhìn Nguyên Hữu, nhận được chỉ lệnh của hắn ta, Tam Điều lại nuốt nước bọt lần nữa, mở thánh chỉ ra, chìa tới trước mặt Triệu Tôn, kiên trì nói, “Xin điện hạ xem qua.”
Triệu Tôn liếc mắt nhìn qua thánh chỉ.
“Bảo ngươi đi trị thủy, chẳng phải rất tốt sao?”
Cái gì? Nguyên Hữu đứng bật dậy khỏi ghế, trợn mắt nhìn.
“Thiên Lộc, đầu óc thúc bị cháy hỏng rồi à?”
Triệu Tôn mím chặt môi, không để ý tới hắn ta.
“...”
Nguyên Hữu nói một đống lời khuyên nhủ, cũng bị Triệu Tôn mời uống nước trà đến no căng, hận đến nghiến răng, “Rốt cuộc thúc muốn làm thế nào?”
Triệu Tôn thản nhiên liếc nhìn hắn ta, “Tiếp tục nói đi.”
“... Còn nói cái gì được nữa chứ?” Nguyên Hữu tức tới mức sắp nổ phổi tới nơi rồi, đứng bật dậy, “Cháu đi vệ sinh một chút, trở lại sẽ tiếp tục nói với thúc.”
“Đợi đã!” Triệu Tôn giữ hắn ta lại, “Không được đi.”
“Cái gì?” Nguyên Hữu tưởng mình nghe nhầm, “Thiên Lộc, thúc có ý gì hả?”
“Ý trên mặt chữ.” Triệu Tôn nói xong lại nghiêm mặt ra lệnh cho người ở ngoài phòng, “Giáp Nhất, ngăn tiểu công gia lại, không cho hắn đi vệ sinh.”
Không cho hắn ta đi vệ sinh, thế có khác nào muốn hại người đâu cơ chứ? Triệu Tôn không phải người không theo lẽ thường như thế, Nguyên Hữu nghĩ mãi mà không lý giải nổi, chỉ nghĩ là do hắn ở bên Hạ Sơ Thất lâu quá nên đầu óc cũng trở nên không bình thường.
“Được được được, không đánh thì không đánh, sao lại cố ý làm khó cháu như thế chứ?”
Triệu Tôn không đáp mà hỏi lại, “Thiếu Hồng, ngươi có cảm giác gì?”
Nguyên Hữu trừng mắt oán hận với hắn, rít một câu qua kẽ răng.
“Không thể nhịn nổi, muốn giết thúc.”
“Muốn giết người đúng không? Vậy thì đúng rồi.” Triệu Tôn nhẹ nhàng nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm rồi thở dài, tiếp tục nói, “Hai quân đánh nhau, địch nhiều ta ít, địch mạnh ta yếu, trong không có lương, ngoài không có binh, dùng binh lực kém mấy lần kẻ thù để chống lại cả thiên hạ... Thiếu Hồng, ngươi tưởng ta là thần tiên thật sao?”