Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 948 : Cưỡng ép và phản công (1)

Ngày đăng: 12:31 30/04/20


Một trận đánh mang tính lịch sử đã tan biến khói lửa, nhưng bánh xe lịch sử đã chuyển động đến nước3 này, giữa Triệu Tôn và Triệu Miên Trạch đã hình thành thế trận không chết không thôi.



Khô2ng ai có thể đoán được vận mệnh tương lai của đất nước, cũng không thể nào dự đoán được Triệu Tôn 0khởi binh sẽ mang lại sự thay đổi to lớn thế nào đối với triều đình Nam Yến cũng như khắp thiên hạ0. Nhưng khói lửa của chiến tranh đã được nhóm lên, cờ của Triệu Tôn cũng đã nhuốm máu, không còn a3i có thể ngăn cản bước chân xuôi về Nam của hắn.



“Một cơn mưa thu một cơn lạnh, mười cơn mưa thu mặc áo bông.”



Sau nhiều ngày mưa thu rơi liên miên không ngớt, thành kinh sư tháng tám chìm trong sương mờ, cứ như bị thời tiết nhuốm thêm một lớp sương trắng tinh. Trung thu vừa qua, mọi người đều đã thêm áo thêm quần chống chọi với cái lạnh trời thu.



Trên con đường dẫn đến Chính Dương Môn, có một vài chỗ đường thấp. Hễ mưa rơi là nước đọng thành vũng, người đi đường ai cũng né, thỉnh thoảng có vài đứa bé nghịch ngợm nhảy qua làm nước bẩn bắn tung tóe, và thể nào cũng sẽ bị ăn mắng.



Lúc này, trong màn mưa, một con ngựa chạy đến từ xa, người cưỡi ngựa hô to “Bắc Bình cấp báo, người đi đường mau tránh ra”, con ngựa đạp trúng vài vũng nước, bùn lầy văng lên người đi đường, nhưng lại không có đến một câu xin lỗi mà nghênh ngang chạy đi mất hút.



Bị nước bẩn bắn đầy người nhưng người đi đường chỉ kêu toáng lên chứ không dám chửi lại, bởi vì đó là quân gia trong quân dịch. Vội vã như thế, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn rồi!



Dịch sứ nâng công văn, đi thẳng từ Chính Dương Môn đến Phụng Thiên Môn, khiến vô số người đi đường giật mình dừng chân đứng xem.



Triệu Giai đang chuẩn bị xuất phát từ Phụng Thiên Môn vào cung.



Hắn ta nhìn thấy dịch sứ đội mưa chạy tới bèn chau mày.




Nhưng hắn ta suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn không giải thích.



Có nhiều lúc, hoàng thượng ngồi trên vạn người, đã nghe nhiều lời nịnh hót thì chưa chắc còn thích nghe những lời nói thật. Nhất là lúc này, Triệu Miên Trạch đang tức giận, nôn nóng sốt ruột, có khi lại không thích hắn ta kể về sự uy phong của Triệu Tôn.



Tuy hắn ta không nói nhưng Triệu Miên Trạch lại phát hiện ra sự chần chừ của hắn ta.



“Lục thúc, có gì cứ nói thẳng.”



Triệu Giai do dự, nuốt lại những lời đã đến bên môi, sau đó đổi cách nói khác, “Vi thần muốn nói, giờ đây Ô Thành Khôn đã bị giết, trận phủ Bắc Bình thất bại, Triệu Tôn Nam hạ đã là điều chắc chắn, triều đình đang vào giai đoạn cần dùng người. Vi thần tình nguyện góp sức, dẫn binh lên phía Bắc, san sẻ nỗi buồn vì bệ hạ.”



Tuy Triệu Giai là một hoàng tử dòng thứ, nhà mẹ đẻ không có thực lực gì, nhưng hắn ta có thể văn có thể võ, sở hữu năng lực cá nhân khá nổi trội trong số các người con của Hồng Thái Đế. Thế nên năm xưa Hồng Thái Đế đã nghĩ đến việc bồi dưỡng hắn ta phò trợ Triệu Miên Trạch.



Chỉ đáng tiếc, giống như những gì hắn ta đã đoán, Triệu Miên Trạch nhìn hắn chằm chằm rồi mỉm cười từ chối:



“Lục thúc không cần quá lo lắng. Triệu Tôn khởi binh thì đã sao? Chỉ với vài vạn người, có thể làm được trò trống gì? Chẳng lẽ trẫm lại sợ hắn? Mặt khác, phòng ngự hoàng thành liên quan đến số mệnh quốc gia, sự an nguy của thiên tử mới là điều quan trọng nhất, chuyện dẫn binh cực khổ này, không cần phiền đến Lục thúc đâu.”



Tia sáng trong mắt Triệu Giai tối dần đi từng chút.