Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 949 : Cưỡng ép và phản công (2)
Ngày đăng: 12:31 30/04/20
“Đa tạ bệ hạ quan tâm.”
Quan tâm là giả, không yên tâm mới là thật. Triệu 3Giai có tài nhưng cả đời không được trọng dụng, đành phải khép mình dưới bóng nhi2ều hoàng tử khác, từ đầu đến cuối chỉ đành sầu muộn vì không nơi thể hiện chí lớn0. Cho dù từ lâu hắn ta đã có dự định dẫn binh lên sa trường lập công dựng nước, n0hưng khi đó Hồng Thái Đế không trọng dụng hắn ta, giờ đây Triệu Miên Trạch cũng v3ẫn nghi kỵ hắn ta.
Hắn ta sợ mình trở thành Triệu Tôn thứ hai ư?
Triệu Giai rũ mắt, sống lưng vẫn khom xuống, nhưng lại nghe thấy một nụ cười nhẹ tênh của Triệu Miên Trạch vọng đến từ trên đỉnh đầu.
“Trẫm làm thế là vì sự an nguy của Lục thúc, chắc Lục thúc cũng hiểu ý của trẫm.”
“Vi thần hiểu.” Triệu Giai cắn răng trả lời.
Triệu Miên Trạch gật đầu hài lòng, nhìn chiếc mũ vương gia trên đầu Triệu Giai, đắn đo suy tính trong lòng khá lâu.
Nhớ khi xưa, Triệu Tôn vươn lên nhờ vào chiến trường và nhận được sự tôn sùng và yêu thương từ vô số người. Một Triệu Tôn đã đủ làm hắn ta đau đầu, bây giờ nếu thêm một Triệu Giai nữa, vậy hắn ta biết khống chế thế lực các bên thế nào đây? Nếu Triệu Giai chiến thắng thì sẽ thay thế Triệu Tôn, chẳng lẽ hắn ta lại không có dã tâm riêng ư?
Triệu Miên Trạch trầm ngâm trong phút chốc, sau đó bỗng xoay đầu lại, hô lên.
“Trương Tứ Cáp!”
“Có nô tài.”
“Hôm nay Định An hầu có truyền lời đến không?”
Các đại thần ông một câu ta một câu, ai cũng nói như đúng rồi.
Từ Văn Long tỏ vẻ bất lực, ông ta hất tay áo, đen mặt không nói thêm câu nào nữa. Trên điện Phụng Thiên, các vị quan văn ai cũng biến thành người đa mưu túc trí, hóa thân thành Tôn Tẫn, phát biểu ý kiến giống nhau là từ xưa một nước không thể có hai vua, Tấn vương lấy cớ “thanh trừ gian thần” rõ ràng là muốn soán ngôi của Kiến Chương Đế, phải phái binh diệt trừ.
Sau khi Triệu Miên Trạch lên ngôi, hắn ta trọng văn khinh võ, địa vị của quan văn trong triều tăng lên không chỉ một bậc so với triều Hồng Thái. Vì thế, những người này trở nên tự đại, rất xem thường vài vạn người cỏn con của Triệu Tôn.
Họ không hề nghĩ tới, trong triều không có mấy tướng lĩnh cao cấp có thể sử dụng được, còn những tướng tầng trung và thấp, có bao nhiêu người từng đánh trận chung với Triệu Tôn? Có bao nhiêu người từng là bộ hạ do Triệu Tôn đích thân thống lĩnh? Có bao nhiêu người tôn sùng sức mạnh và nhân phẩm của Triệu Tôn? Và có bao nhiêu tướng sĩ sẽ lựa chọn đứng bên cạnh Triệu Miên Trạch khi Triệu Tôn dẫn minh xuôi Nam?
Khinh định mới là kẻ địch lớn nhất.
Nếu nói sự khinh địch của Ô Thành Khôn lúc ban đầu được xem là lối suy nghĩ bình thường, thì giờ đây khi mười mấy vạn đại quân đã thua thảm hại mà những người này vẫn dám khinh thường Triệu Tôn, thật sự khiến người khác cảm thấy con đường phía trước thật gian nan.
Triệu Giai nhìn dáng vẻ bình chân như vại của đa số các đại thần trên điện, hắn ta khuyên nhủ bất thành thế là lẳng lặng đứng trong hàng ngũ, từ đầu đến cuối không nói thêm một câu nào.
Quan văn có lý thuyết dẫn binh, nhưng lại không có kinh nghiệm thực tế.
Giang sơn này sớm muộn gì cũng mất trong tay bọn họ.
“Túc vương!” Trên ghế Kim Loan, mặt mày Triệu Miên Trạch nặng nề, hắn ta bỗng dưng gọi tên Triệu Giai, “Thúc có gì muốn nói không?”
Triệu Giai sửng sốt, ra khỏi hàng, chắp tay, hơi khom người về trước.