Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 95 : Hôn một cái, cho mười lượng (1)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Bỏ ra cả một ngày trời, Hạ Sơ Thất mới chuẩn bị kĩ càng đồ vật cho việc xông vào dịch quán buổi đêm. Ban đêm, ăn uống qua loa trong khách điểm xong, nàng dẫn theo Lý Mạc đến “Khách điếm Phượng Lai”, trả lại tiền cho cha con Cổ A Kiều.



Vốn nghĩ phải tốn công sức giải thích một phen, không ngờ cha con nhà họ Cổ không hề nhiều lời, không những không hề tức giận, ngược lại2còn có chút cảm kích, điều này khiến Hạ Sơ Thất hiểu thêm về tư tưởng đạo đức của người đương thời.



Vì để tiến hành động buổi tối, Hạ Sơ Thất và Lý Mạc đều thay quần áo nam.



Thời đại này, đàn ông ra ngoài làm việc đều thuận lợi hơn phụ nữ nhiều. Vì thế, nhìn Cổ A Kiều yểu điệu, Hạ Sơ Thất tử tể nhắc nhở nàng ấy, đường đi phủ Ứng Thiên xa xôi, gương mặt và8vóc dáng nàng ấy lại đẹp, lại không có năng lực tự bảo vệ mình, hoàn toàn là điều kiện khiến đàn ông phạm tội. Đi ra ngoài chỉ bằng ăn mặc đơn giản một chút. Nhưng dù nàng nói rách cả miệng thì cũng chẳng được gì, Cố A Kiều là lần đầu đi ra ngoài nên đi đến đâu cũng thấy mới mẻ, lại là con người thích ăn diện, thường ăn mặc khêu gợi, khiến Hạ Sơ Thất6trước khi rời khỏi khách sạn còn cảm thán.



“Lần sau mà còn bị bắt nạt, ông đây sẽ không quản muội nữa.”



Cố A Kiều không buồn, chỉ cười nhõng nhẽo:



“Huynh sẽ không mặc kệ muội đâu, ai bảo huynh là bạn muội chứ?” “Ái chà, muội còn ăn chắc ta nữa hả? Ai coi muội là bạn đấy?” Hạ Sơ Thất nhướng mày, hung hăng trừng mắt nhìn nàng ấy, rồi lại soi gương một lần nữa. Tóc nàng búi trên3đỉnh đầu, một thân áo vải thô hơi bị rách, trông thấy có mấy phần chí khí thiếu niên oai hùng.



“Không tệ.” Nàng rất hài lòng, chắc chắn mặc bộ đồ này sẽ không có sơ hở gì. “Xấu chết mất.” Cổ A Kiều vuốt khăn lụa, nhíu mày, lời nói đầy chán ghét, “Hai người muốn đi đâu? Ăn mặc như thế này, ai không biết còn tưởng đi ăn cướp?” “Đúng rồi, chính là đi ăn trộm.”



Hạ Sơ Thất5trêu đùa, cũng không dám nói rõ mọi chuyện với nàng ấy, chỉ đứng dậy vỗ vai Lý Mạc, quay lại cười với Cố A Kiều, “Nếu sáng sớm mai mà huynh vẫn chưa quay lại, muội cùng với lão Cố hãy lên thuyền về kinh, không cần chờ ta.”



Mặt trời mùa đông như máu đổ vào chân trời.



Huyện Ba là một thị trấn quan trọng phía Tây Nam của Đại Yến, trong huyện có hai trạm dịch. Một là trạm dịch Triều Tiên, ở bên trong Triều Thiên Môn. Một là trạm dịch Bạch Thị, ở phía tây huyện Ba Vì trưa mai Triệu Tôn sẽ từ Triều Thiên Môn lên thuyền về kinh sư, nên Hạ Sơ Thất đoán, tám chín phần hẳn sẽ ở trong trạm dịch Triều Thiên. Quả nhiên là như thế!




Trong hai canh giờ, nàng tìm kiếm một lượt trong dịch quán, nhưng đều không có người.



Trời ngày càng đen, càng ngày càng lạnh, lạnh từ ngoài vào tim. Bên trong dịch quán tối đen, thỉnh thoảng có thể thấy mấy thị vệ cầm lồng đèn đi lại, ngoài ra không có bất cứ động tĩnh gì. Bây giờ, nơi duy nhất nàng chưa đến chỉ có đình viện hình dáng độc đáo, yên tĩnh ở giữa trạm dịch.



Ngay từ đầu, nàng đã đoán đây là chỗ ở của Triệu Tôn. Chẳng lẽ hắn và Lan Đẩn ở cùng một chỗ? Nàng không dám chắc.



Trong bóng đêm đen nghịt, nàng cố gắng bình tĩnh lại, hai tay sờ mặt, cảm xúc lạnh buốt.



Dựa vào độ cảnh giác của Triệu Tôn, nàng biết xông vào từ cửa chính là điều không tưởng. Cũng may nàng đã sớm chuẩn bị, dùng đồ sắt tự chế thành một cái móc treo ba móc, cái trò này không thể vượt qua được tường thành cao lớn cùng nhiều thị vệ được, nhưng vào một viên nhỏ thì lại dễ dàng.



Cầm lấy móc câu, nàng cầm dây thừng thật chắc, ném móc treo lên tường.



Kẹp lại rồi! Kéo dây thừng thử lực một chút, Hạ Sơ Thất hài lòng cắn môi dưới, như con khỉ mà leo theo dây thừng tới đầu tường, lại nhảy xuống nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động. Viện này rất lớn, phía tây nam khí hậu ấm áp, trong viện hình như còn có thể ngửi được hương hoa. Triệu Tôn xưa nay thích yên tĩnh, dù bên ngoài tuy phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng đã vào trong được thì yên tĩnh vô cùng.



Cẩn thận đem móc treo giấu ở bụi hoa chỗ chân tường, nàng rón rén bước đi, vòng qua hành lang, bắt đầu xem xét sương phòng. Người trực đêm dường như đều ngủ gà ngủ gật, nàng tìm từ bên ngoài đến bên trong, không làm ra tiếng động gì, cũng không đánh thức ai.



Nhưng đã tìm khắp đông tây rồi, vẫn không tìm được Lan Đẩn.



Sau đó, chỉ còn lại phòng chính. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đúng là không cài then. Nàng dùng hết mười phần kiên nhẫn để không phát ra tiếng động nào. Nhưng vừa vào phòng, nàng lại ngây ngẩn cả người Bên trong vẫn sáng đèn. Nói cách khác, người bên trong còn chưa ngủ. Trong lòng nàng cảm thấy lo lắng, lưng dán chặt vào bức tường đá cẩm thạch phía sau, chậm rãi quan sát.