Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 96 : Hôn một cái, cho mười lượng (2)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


rong phòng trống không, chỉ có một mình Triệu Tôn ngồi trên ghế Lan Hán khắc hoa bằng gỗ tử đàn, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ bằng xa tanh, đai lưng ngọc buộc một cách lỏng lẻo, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, thái2độ lười biếng hiếm thấy. Mà cái bàn nhỏ trước mặt hắn bày một bàn cờ và mấy bình rượu làm bằng bạch ngọc.



Trong không khí thoang thoảng mùi hương mát lạnh của rượu Phục Bách.



Mùi rượu thơm quen thuộc xộc vào mũi, Hạ Sơ Thất liền8cảm thấy nổi hết gai ốc. Ngay cả phù điêu trên đá cẩm thạch đằng sau dường như cũng cần cả vào lưng nàng, trái tim bởi căng thẳng mà đang treo lơ lửng bất giác nhói đau. Hắn lại đau đầu? Đau đầu liền uống rượu6Phục Bách?



Biết rõ không thể còn cố tình làm, đây chẳng phải là tìm ngược sao? Nàng ôm lấy lồng ngực, cắn chặt môi.



Người ta đường đường là Vương gia, sống thế nào thì cũng thảnh thơi vui sướng hơn nàng, hà tất lo chuyện bao đồng?



Cần3thể này, cảm giác đau đớn khiến nàng tỉnh táo hơn nhiều.



Bỏ đi! Quan tâm hắn nhiều như vậy làm gì? Trong phòng rộng lớn thế, nhìn một cái là thấy chẳng giấu được một Lan Đần còn sống sờ sờ. Chưa đến tình huống bất đắc5dĩ, nàng không thể làm kẻ thù trực diện với Triệu Đê Tiện được. Nàng chậm rãi rụt đầu, hít thở sâu một hơi, khẽ khàng đi về phía cửa.



Khoảng cách từ bức tường đến cửa rất gần.



Song, nàng đi rất chậm, rất chậm, không dám phát ra tiếng động. Tới cửa rồi! Nàng thở phào một hơi, đang chuẩn bị lách người ra ngoài thì đột nhiên một tiếng gió xẹt qua sau lưng. Nàng cảnh giác quay đầu, chỉ thấy một bóng đen cao lớn như chim ưng ăn thịt người đang nhìn nàng chằm chằm, đi từng bước về phía nàng, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng, mê hoặc, cũng có thể là vẻ mặt phức tạp. Tổ sư, thể này cũng bị phát hiện sao? Tim Hạ Sơ Thất thắt lại.



Khỏi cần nghĩ ngợi, nàng giơ tay ra, sẵn sàng tấn công hắn. Nhưng không ngờ, hắn bỗng lên tiếng.



“Sở Thất?”




“Đau ở đâu?”



“Đầu.” Hắn đáp.



“Uống bao nhiêu rượu rồi?” “Không nhiều.”



“Say chưa?”



“Ngươi tên gì? Còn nhớ không?”



“Gia nhà ngươi.” Khốn kiếp, say thật hay giả đấy? Hạ Sơ Thất dừng động tác trên tay, lại cúi đầu nhìn dáng vẻ nhắm mắt lẩm bẩm của hắn. Nàng phát hiện trên khuôn mặt hoàn hảo không thể tìm được tì vết của hắn, tỏa ra toàn hơi thở biếng nhác, dường như thật sự không để phòng nàng.



Nếu như hắn đang tỉnh, có thể không? Đương nhiên là không. Đáp án chỉ có một, có thể hắn say thành đần thật rồi. Tiếp tục xoa bóp cho Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất nổi hứng muốn bẫy hắn.



“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nhốt Lan Đần nhà ta ở đâu?” Lan Đần?” Cái đầu kia nghiêng đi, cau mày liếc nàng, bỗng trở mình, thình lình lật người, mạnh mẽ đè nàng dưới thân. Hành động bất ngờ này dọa Hạ Sơ Thất sợ chết khiếp, nàng chống hai tay trước ngực hắn, trợn tròn mắt.



“Triệu Tôn, ngươi làm gì đấy?” Hắn không nói, chỉ nhìn nàng. Trong đôi mắt đen thẫm như thể có tia lửa đang nhảy nhót. “Ngươi tránh ra!” Hạ Sơ Thất cảm thấy hoảng loạn.



Cơ thể bên trên nóng bỏng, hệt nước đang sôi trong nồi, không chỗ nào là không nóng.