Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 951 : Hầu gia làm nũng (1)
Ngày đăng: 12:31 30/04/20
“Hôm nay ca ca đến có việc gì vậy?”
Triệu Miên Trạch đặt c3hung trà ngọc trắng trên tay xuống, thăm dò nàng vài giây rồi mỉm2 cười, sau đó hỏi một câu không liên quan:
“Muội muội ở s0uốt trong nhà nhưng cũng không tồi nhỉ? Vẻ mặt tốt lên hơn khá nh0iều, cũng mập hơn. Xem ra hôn sự này không hề sai.”
Triệu3 Như Na nghĩ đến sự ân ái với Trần Đại Ngưu những ngày qua, thấy hơi thẹn thùng nhưng không giấu giếm gì, “Khiến ca ca phải bận tâm! Phu thê bọn muội đôi khi cũng có tranh chấp nhỏ, huynh cũng biết tính của muội không dễ sống chung với ai, may mà hầu gia có thể bao dung muội, cũng nuông chiều muội, lại làm muội trở nên khó tính, sinh nhiều tật...”
Thấy nàng vừa nhắc đến Trần Đại Ngưu là bắt đầu nói mãi không dừng, tinh thần cũng khác hẳn, Triệu Miên Trạch nheo mắt, tâm tư trở nên nặng nề đi khá nhiều.
Xem ra một người có vui vẻ hay không chẳng hề liên quan gì đến vị trí và địa vị của người đó. Sống cùng một người mà người ấy có thể chia sẻ hoạn nạn với mình, có thể “khiến người mình yêu trở nên khó tính, sinh nhiều tật” như lời Thanh Hoa nói, mới là điều quan trọng nhất.
Một bóng dáng mơ hồ lại xuất hiện trong đầu.
Hắn ta bất giác nghĩ về cảnh khói lửa chiến tranh phủ Bắc Bình, nghĩ đến cô gái mỉm cười trong màn khói lửa ấy, nghĩ đến khuôn mặt trắng nõn, chiếc cằm nhỏ nhắn, đôi mắt gian xảo, nụ cười có chút xấu xa chút ngả ngớn của nàng… hắn ta bỗng giơ tay lên xoa trán.
“Muội có thể sống yên ổn, ca ca thấy yên tâm rồi.”
“Ca ca…” Nhìn theo ngón tay của hắn ta, Triệu Như Na bỗng giật mình, sau đó nàng đứng dậy, ghé đến gần nhìn thật kĩ rồi kinh ngạc thốt lên:
“Ca ca, sao… sao huynh lại có tóc bạc vậy?”
“Tóc bạc?” Triệu Miên Trạch hốt hoảng, “Có ư?”
“Có!” Suy cho cùng vẫn là ca ca ruột, máu mủ ruột già, cho dù trước đây Triệu Như Na oán hận hắn ta, nhưng giờ đây sự oán hận ấy lại vơi đi không ít. Con tim như bị nhét đầy bông vải, vành mắt nàng ướt nhòe, khẽ vạch chân tóc của Triệu Miên Trạch ra, cất tiếng nói nghẹn ngào:
Có gió khẽ thổi qua, bên ngoài dường như lại đổ mưa. Cây cỏ nhạt nhòa dần trong màn mưa ngoài cửa sổ, dường như lá cây cũng hoảng sợ, chúng run rẩy trong cơn gió lạnh.
Qua một lúc sau, Triệu Miên Trạch thở một hơi thật dài.
“Gã lỗ mãng như Trần Đại Ngưu có được muội muội ta là do y tốt số… Trẫm muốn cất nhắc y, nhưng y lại không biết điều. Thanh Hoa, muội nói xem, trẫm nên xử lý y thế nào đây?”
Không biết điều? Mặt mày Triệu Như Na trở nên nặng nề.
Cũng tức là hắn ta cũng nhìn ra được hầu gia chỉ đang giả vờ say.
Triệu Như Na thở ra một hơi, bỗng dưng mỉm cười.
“Vậy thì phải xem ca ca rồi. Lần này còn cần muội làm con tin ép y hay không?”
Triệu Miên Trạch cau mày, không trả lời, nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng.
Triệu Như Na cong môi, nét cười nơi khóe môi trông càng thêm dịu dàng, “Ca ca, trên thế gian này, Thanh Hoa chỉ có hai người thân nhất, một người là ca ca, người còn lại là hầu gia. Nếu vì muội mà làm hai người khó xử… Dù cho có chết cũng khó an lòng.”
Chữ “chết”, nàng nói rất nhẹ nhàng.
Nhưng Triệu Miên Trạch lại cứng người khi nghe ra ẩn ý trong câu nói vừa rồi.
Đại địch ngay trước mặt, Triệu Miên Trạch bận rộn chuyện trong triều nên không ngồi quá lâu. Hắn ta chưa uống hết tách trà long tỉnh do chính tay Triệu Như Na pha thì đã đứng dậy đi về.