Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 952 : Hầu gia làm nũng (2)

Ngày đăng: 12:31 30/04/20


Nghĩ về tình cảm huynh muội và tình cảnh hiện tại củ3a hắn ta, Triệu Như Na vốn dĩ muốn khuyên thêm vài 2câu, nhưng nghĩ lại mình chỉ là phận đàn bà, lại là0 vợ của Trần Đại Ngưu, quả thật không có quá nhiều 0lập trường xen vào thế là cũng ngậm miệng, im lặng 3tiễn hắn ta đi.



Hai huynh muội vừa đi vừa trò chuyện, khi vừa bước chân ra ngưỡng cửa đại sảnh, Triệu Như Na nhìn thấy có một bóng người lén lút chỗ chân tường, kẻ đó thấy họ đi ra thế là bèn rụt người lại vào trong góc.



Tuy không nhìn thấy người, nhưng nàng lại nhận ra bộ y phục kia, đó chính là đại tẩu Tăng thị.



“Đại tẩu!” Triệu Như Na gọi tăng Thị lại, “Ra đây đi!”



Tăng thị nghe thấy giọng của nàng, biết đã bị phát hiện thế là cắn răng bước ra khỏi góc tường, ả lườm nàng một cái rồi lúng túng hướng ánh mắt về phía Triệu Miên Trạch, sau đó hừ mũi, thấy hơi căng thẳng, nhưng lại trông có vẻ như có lý lẽ hùng hồn lắm vậy.



“Là nương kêu ta đến xem ngươi, nói rằng Đại Ngưu say bét nhè rồi mà ngươi còn dẫn đàn ông vào phòng… đã lâu như vậy mà vẫn không thấy ra, ai biết có làm chuyện gì hay không?”



Đây là lần đầu Triệu Miên Trạch đến phủ Định An hầu, ngoại trừ Triệu Như Na và Trần Đại Ngưu thì người của Hầu phủ đều không biết thân phận của hắn ta. Cộng thêm việc hắn ta mặc thường phục, dáng vẻ nho nhã ôn hòa giống một công tử nhà giàu tuấn tú, nào có ai có thể đoán ra hắn ta là hoàng đế chứ?



Triệu Như Na nhìn Tăng thị hất cằm, bày ra vẻ không phục, nàng bèn cười.



“Ý của đại tẩu là ta làm chuyện sai trái ư?”



Nếu là trước đây, khi tìm được “thóp” của Triệu Như Na thì Tăng thị đã gào lên từ lâu rồi. Nhưng hai năm nay, khí thế Trưởng công chúa của Triệu Như Na càng ngày càng lớn, Tăng thị thì cũng chẳng đủ tự tin, thế là chỉ có thể lôi mẹ chồng Ngô thị ra hết lần này đến lần khác.




“Đây là sự hạnh phúc mà y dành cho muội? Ngay cả một ả dân phụ quê mùa cũng dám ức hiếp muội, muội quả thật đã làm mất mặt Trưởng công chúa hoàng thất của ta, sau này đợi ta rảnh tay…”



“Ca ca.” Triệu Như Na mỉm cười, ngắt lời hắn ta, ngón tay vân vê sợi dây thắt quanh eo, nhẹ nhàng nói, “Y có bảo vệ muội. Chỉ cần y bảo vệ muội, những người kia nói gì thì có liên quan gì chứ?”



Triệu Miên Trạch nheo mắt, im lặng nhìn nàng, dường như đang suy nghĩ gì đó.



Triệu Như Na ngẩng mặt lên, ánh mắt dịu dàng: “Chuyện trên thế gian này vốn đã chẳng có sự viên mãn tuyệt đối. Ông trời đã cho muội một trượng phu tốt, nếu còn biến mọi chuyện xung quanh muội trở nên thuận lợi như ý, vậy thì muội phải tham lam đến cỡ nào mới dám tiếp nhận? Nơi nào có chua, nơi ấy ắt cũng sẽ có ngọt. Muội cho rằng, chính những điều không như ý này mới tác thành cho tình cảm giữa muội và hầu gia. Và những điều thiếu sót này, chúng tồn tại cũng vì bổ sung vào sự viên mãn của muội và y. Vì thế nó xứng đáng.”



Triệu Miên Trạch không thể nào chấp nhận quan điểm của nàng, nhưng lại không tiện tranh luận nhiều.



Hắn nhìn nàng khá lâu, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thời dài, sau đó dẫn Trương Tứ Cáp đã hài lòng và một đám thị vệ rời đi bằng lối cửa hông rồi bước lên kiệu.



Cổng phủ Định An hầu đóng lại.



Triệu Như Na đứng ngẩn người tại chỗ khá lâu mới đi vào.



Nhưng nàng còn chưa vào phòng thì đã thấy Lục Nhi đi ra với bộ dạng ủ rũ. Trên tay nàng ta là một chiếc khăn ướt được vặn ráo nước, thần sắc chán chường, Lục Nhi thấy nàng đi tới, giật mình một lúc rồi mới khom gối hành lễ.