Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 953 : Hầu gia làm nũng (3)

Ngày đăng: 12:31 30/04/20


“Trưởng công chúa về rồi à?”



Triệu Như Na nhìn chiếc kh2ăn ướt trên tay nàng ta, nheo m0ắt lại.



“Hầu gia đâu rồ0i?”



Lục Nhi đỏ bừng mặt3, mím môi, cúi đầu xuống, “Hầu gia uống hơi nhiều rượu nên say lắm rồi, ngài ấy nằm trên giường luôn miệng gọi Trưởng công chúa, vừa nãy nô tỳ có nấu canh giải rượu cho hầu gia, nhưng bị ngài ấy hất đổ mất… Lúc lấy khăn ướt lau mặt, cũng bị ngài ấy từ chối...”



Thì ra là vậy! Triệu Như Na nhìn nàng ta rồi nhận lấy tấm khăn ướt.



“Đi lấy một chậu nước ấm mới đến đây.”



Lục Nhi đáp vâng rồi đi như bay. Không lâu sau, nàng ta đã mang nước ấm tới, thấy Triệu Như Na không có ý định bảo nàng ta ở lại giúp đỡ thế là bèn liền lẳng lặng lui xuống, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt Triệu Như Na.



“Cũng là một cô nương si tình. Đáng tiếc!”



Triệu Như Na thở dài, bước đến bên giường, hơi khom người xuống, đặt khăn ướt lên mặt của Trần Đại Ngưu, vừa lau cho y, vừa cười nói: “Còn diễn nữa à? Người đã đi mất rồi.”



“… Ta chóng… chóng mặt… Để ta ngủ thêm lát nữa.”



Trần Đại Ngưu nói lẩm bẩm, cứ như y đã say bí tỉ thật vậy, đầu lúc xoay bên này, lúc xoay bên kia, không muốn cho người khác lau mặt. Nhưng Triệu Như Na cũng cố chấp không kém, cho dù y xoay ra sao thì tấm khăn ướt kia cũng vẫn “gửi lời chào” trên mặt... Hai bên giằng co một hồi, Trần Đại Ngưu hình như không chịu nổi nữa, y nắm chặt tay của Triệu Như Na, kéo nàng đến sát bên người rồi xoa nắn loạn xạ một lúc.



Triệu Như Na cười khanh khách, vội đè tay y lại.
“Nương tử…”



Nàng vừa cất bước đầu tiên thì Trần Đại Ngưu đã ôm chặt nàng từ phía sau.



Y ngồi dậy, kề mặt lên lưng nàng, hít lấy mùi hương chỉ thuộc về đối phương: đó là một mùi hương chỉ có ở trên người nàng. Mùi hương đó, khi nào ngửi thấy y đều cảm thấy an tâm và vui vẻ. Y thở dài, xoay nàng lại đối diện với mình.



“Tấn vương khởi binh, ban đầu ta vốn có suy nghĩ này, nhưng đó chỉ là một phút xốc nổi, sao ta có thể khiến nàng thấy khó xử được?... Còn nữa, sao ta có thể bỏ lại một mình nàng ở lại kinh sư, bị người đời dùng nước bọt dìm chết?” Y hiểu rõ, nếu theo Triệu Tôn tạo phản, Triệu Như Na sẽ phải chịu áp lực lớn đến nhường nào.



“Nương tử, ta ích kỷ quá, ta có lỗi với nàng!”



Triệu Như Na nhìn vào y, mỉm cười, nét mặt bình tĩnh và dịu dàng.



“Chàng không có lỗi với thiếp, cũng không cần phải lo lắng cho sự an nguy của thiếp, Ca ca… tuy có hơi tàn nhẫn, nhưng vẫn đối xử tốt với thiếp, nên thiếp sẽ không gặp nguy hiểm về tính mạng, chàng cũng sẽ không bị huynh ấy uy hiếp.”



“Ta hiểu mà.” Trần Đại Ngưu ôm chặt nàng vào lòng, “Nương tử ngốc, nàng cho rằng ta không hiểu thật sao? Lần trước ở Liêu Đông, lúc hắn ta dùng nàng để uy hiếp ta, thì ta đã biết là hắn ta sẽ không làm khó dễ nàng rồi, cho dù ta không về, thì cũng không sao... Nhưng nương tử à, chúng ta là phu thê, tuy ta rất muốn báo ân của Tấn vương, nhưng ta lại càng quan tâm đến nàng hơn... Nàng đối với ta, cũng có ân tình... Chưa bao giờ có người phụ nữ nào đối xử với ta tốt như vậy, có được nàng là phúc của ta, được ở cùng nàng, ta thấy rất vui vẻ, những ân tình này ta phải dùng cả đời này để đền đáp... Chắc điện hạ cũng có thể tha thứ cho ta.”



“Hầu gia…” Con tim Triệu Như Na thấy ấm áp, mềm mại, cả người thoải mái, cơ thể cũng mềm đi, cứ như được gần kề bên bếp lửa. Nàng cúi đầu xuống, dựa vào vai y, “Triệu Như Na đời này kiếp này gặp được lang quân như chàng, cho dù có chết cũng sẽ không oán trách.”



“Nói bậy!” Trần Đại Ngưu trừng mắt lên, ghì chặt eo nàng, “Nói gì mà chết với chóc? Ta còn đang sống sờ sờ đây, thì sao có thể để nương tử mình chết được?”



“Đại Ngưu!” Triệu Như Na gọi tên y, nàng mỉm cười, cạy tay y ra, nhìn y dịu dàng, “Thiếp sẽ không dễ chết, thiếp còn chưa sống đủ với chàng, còn chưa sinh con đẻ cái cho chàng, tiếc nuối còn đó sao thiếp lại nỡ chết đi cơ chứ?”