Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 955 : Tình thâm tất có chỗ dùng (1)

Ngày đăng: 12:31 30/04/20


“Được, ta… ta hiểu rồi”



“…”



Đồ con trâu không biết ăn nói 3này!



Suy nghĩ của Triệu Như Na rất chính xác, nếu tối hôm đó Trần2 Đại Ngưu không đi thì đúng là đi không được nữa. Chiến sự vừa nổi lên, t0hành kinh sư với tư cách Hoàng Đô nên được phòng bị vô cùng nghiêm ngặt. 0Không chỉ có phủ Định An hầu, mà hễ là những người có quan hệ mật thiết v3ới Tấn vương Triệu Tôn, như phủ phò mã Đại Trưởng công chúa, phủ Thành quốc công... không nơi nào không bị người của Triệu Miên Trạch giám sát, một khi có động tĩnh gì đều sẽ truyền vào tai của hắn ta.



Kinh sư mưa thu dai dẳng không ngớt.



Ngày hôm sau, Triệu Miên Trạch đích thân đi đến đại doanh ngoại ô kinh sư.



Lần xuất hành này, hắn ta không thông báo cho tướng lĩnh trong doanh, nó tương đương với vi phục xuất tuần.



Phải biết rằng, Ô Thành Khôn bại trận ở Bắc Bình không chỉ làm tổn thất lính tinh nhuệ của quân kinh sư, mà còn có một vấn đề làm Triệu Miên Trạch nhức đầu hơn đó là, trong triều thật sự không có một tướng lĩnh nào có thể chống lại Triệu Tôn.



Vốn dĩ Trần Đại Ngưu là người thích hợp nhất, y chinh chiến đã lâu, ít khi bại trận, vừa có thể công vừa có thể thủ, cộng thêm ưu thế về sĩ số của quân đội kinh sư, chỉ cần y đồng ý thì chắc chắn có thể ngăn cản bước chân Nam tiến của Triệu Tôn.



Nhưng làm gì có chuyện y chịu hợp tác chứ?



Cho dù y chịu thì Triệu Miên Trạch làm gì dám dùng y?



Đúng vậy, Triệu Miên Trạch chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ dùng Trần Đại Ngưu.
Không nói đến vẻ mặt hớn hở của Cảnh Tam Hữu, chỉ nói đến chuyện sau khi Triệu Miên Trạch rời khỏi đại doanh ngoại ô kinh sư, vừa về cung, hắn ta không tới điện Chính Tâm xử lý chính vụ như thường ngày mà dẫn theo Trương Tứ Cáp đến cung Dục Tú của Ô Nhân Tiêu Tiêu.



Trước đó, vì tình hình căng thẳng, Triệu Miên Trạch đã gần một tháng nay không đến đây. Ô Nhân Tiêu Tiêu đang đọc sách ngáp ngủ trong phòng, lúc nhận được tin báo, nàng chưa kịp trang điểm thì đã chạy ra khỏi điện, nhìn thấy Triệu Miên Trạch bước qua bậc cửa, thế là bèn khom người hành lễ.



“Thần thiếp tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an.”



Triệu Miên Trạch nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp, nhưng không nói một lời mà đi thẳng vào điện. Ô Nhân Tiêu Tiêu kinh ngạc, không biết hắn ta đang gặp chuyện gì mà sắc mặt khó chịu như vậy, nên chỉ đứng hầu một bên.



Cung nữ vừa dâng trà xong, Triệu Miên Trạch ra lệnh cho lui hết.



Nhìn thấy nét mặt khó dò của Ô Nhân Tiêu Tiêu, Triệu Miên Trạch cong môi, vẫy tay gọi nàng, thái độ dịu dàng, “Ái phi lại đây, đứng xa trẫm như vậy làm gì? Làm như trẫm là hổ dữ, sẽ ăn thịt nàng vậy?”



Nét mặt của Ô Nhân Tiêu Tiêu hơi dịu xuống, nàng cắn răng bước đến.



“Bệ hạ nói đùa, thần thiếp không dám.”



“Là không muốn hay là không dám?” Triệu Miên Trạch cười ôn hòa, cầm lấy bàn tay gầy của nàng, hắn ta hơi dùng sức kéo nàng đến gần, quan sát kĩ nét mặt của đối phương, rồi cười nói, “Chúc mừng ái phi.”



Ô Nhân Tiêu Tiêu giật mình “Thần thiếp thì có gì để chúc mừng chứ?”



Triệu Miên Trạch trầm ngâm, đôi mắt trở nên sâu thẳm hơn hẳn.