Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 956 : Tình thâm tất có chỗ dùng (2)

Ngày đăng: 12:31 30/04/20


“Tấn vương khởi binh rồi, không lẽ nàng không biết, không thích?”



3



Ô Nhân Tiêu Tiêu cau mày, “Thần thiếp không biết, càng không thíc2h.”



Triệu Miên Trạch nhìn vào ánh mắt khi sáng khi tối của nà0ng, chợt mỉm cười, “Ở trước mặt trẫm thì không cần phải giả vờ vui vẻ0. Trẫm và nàng giống nhau, đều là người đáng thương. Yêu hắn, xem trọ3ng hắn, muốn móc tim móc gan ra vì hắn... nhưng trong lòng hắn lại không hề có nàng.”



Ô Nhân Tiêu Tiêu rũ mắt, đứng im bất động.



Triệu Miên Trạch cười hỏi, “Sao ái phi không nói gì?”



Mí mắt Ô Nhân Tiêu Tiêu giật mạnh, “Thần thiếp không hiểu ý của bệ hạ.”



“Nàng hiểu.” Triệu Miên Trạch cười, nhìn những vật trang trí vô cùng đơn giản trong cung Dục Tú sáng sủa, và một bộ y phục trắng mộc mạc trên người Ô Nhân Tiêu Tiêu, nụ cười ấy mang theo đôi phần mỉa mai.



“Ái phi là hoàng quý phi duy nhất của triều Đại Yến, vậy mà suốt ngày chỉ ăn mặc như vậy, liệu có sơ sài quá không? Người không biết, lại nghĩ là trẫm đã băng hà rồi.”



Hắn ta thấy nàng không trả lời, bèn nói tiếp: “Phụ nữ chưng diện vì người mình thương, hai năm nay trẫm chưa thấy ái phi sửa soạn qua bao giờ. Hôm nay trước khi đến đây, trẫm nghĩ đến một câu, nếu thiên hạ này, giang sơn này, long ỷ này, hoàng thành này đổi chủ, thì ái phi có tô son vẽ phấn vì hắn không?”



Từ lúc nghe Triệu Tôn khởi binh, tim của Ô Nhân Tiêu Tiêu đập rất nhanh. Nàng không biết mình đang lo lắng cho an nguy của Triệu Tôn, hay là đang lo lắng cho cái gã sẽ khởi binh với Triệu Tôn… Sống hai năm nơi biên quan, liệu hắn ta có thể sống sót trở về kinh sư không?



Trong lòng nàng tràn đầy lo lắng, tim đập như trống vỗ.




“Bẩm bệ hạ, Cố quý nhân hoa dung nguyệt mạo, hơn thần thiếp không biết bao nhiêu lần... Với lại nàng ấy vốn dĩ cũng là người của bệ hạ, bệ hạ sủng ái nàng ấy cũng là việc đương nhiên.”



“Ha ha!” Triệu Miên Trạch bỗng nhiên cười lớn. “Thú vị, thú vị lắm!”



Ô Nhân Tiêu Tiêu không hiểu nên ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện hắn ta không hề cười. Hoặc rằng, đó chỉ là nụ cười lạnh.



“Bệ hạ, có phải thần thiếp nói sai gì không?”



Triệu Miên Trạch ngừng cười, lạnh lùng đảo ánh mắt tới.



“Nếu đã như vậy, ta sẽ cho các nàng toại nguyện.”



Câu nói của hắn rất đơn giản nhưng Ô Nhân Tiêu Tiêu nghe thấy lại hoảng sợ.



Thứ nhất, hắn ta dùng từ “ta”. Trên đời này, hắn chỉ dùng từ “ta” trước mặt một người phụ nữ duy nhất, đó chính là Hạ Sở, người đang ở chốn Bắc Bình xa xôi.



Thứ hai, hắn ta dùng “các nàng”, cũng tức là ngoài Ô Nhân Tiêu Tiêu ra, nó còn bao gồm người khác… rất có thể vẫn là Hạ Sở.



Nhưng còn “toại nguyện” thì phải giải thích thế nào đây?



Ô Nhân Tiêu Tiêu căng thẳng đến mức ngay cả chân mày cũng run lên, nhưng Triệu Miên Trạch trông giống như chỉ nói vu vơ thế thôi, khuôn mặt nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn ta chỉ vỗ nhẹ lên tay nàng, cười nói, “Ái phi, nàng biết vì sao trẫm lại sủng ái nàng mà. Nàng càng biết rõ vì sao bây giờ trẫm lại không sủng ái nàng nữa.”