Nhất Kiếm Sương Hàn
Chương 11 : Quân lệnh Hổ phù
Ngày đăng: 10:15 18/04/20
Tại rất nhiều các tiệm sách ở Đại Lương, thoại bản về Tiêu vương điện hạ tất nhiên không chỉ có như vậy, ngoại trừ truyền thuyết chiến mã hoá kỳ lân, trường đao hoá mãnh hổ, rồi thì hồ ly báo ân, con trai nhả ngọc, còn có cả phiên bản đang đánh trận thì một dàn tiên nữ hạ phàm, dẫn dắt tướng sĩ Đại Lương biến hoang mạc thành ốc đảo, đồng tâm hiệp lực cày bừa tưới đất, nào hạt đào tiên nào cây lương thực, mỗi năm lại thêm một lớn mạnh—mặc dù tình tiết đột nhiên trở thành linh dị thần quái, nhưng không sao, quần chúng rất thích đọc về tiên nữ hạ phàm.
Quý Yến Nhiên hắng giọng: "Không có cái nào tỉ mỉ kể xem ta chém giết trên chiến trường thế nào, đánh đâu thắng đó ra sao sao?"
"Có chứ." Vân Ỷ Phong một tay chống đầu, ớt dưới ánh đèn ung dung nhìn hắn, "Nhưng chẳng phải lúc trước Vương gia đã âm thầm sai người thu hồi đem đốt hết tất cả thoại bản rồi là gì, các tú tài cũng nhận được cảnh cáo, bị doạ đến không dám ra khỏi cửa, còn gan đâu mà viết tiếp nữa?"
Hắn nói đến thập phần lưu loát, Quý Yến Nhiên lại suýt nữa bị sặc nước trà.
Quên mất, người này là môn chủ Phong Vũ môn.
Người khác ghi nhớ bí kíp võ công, hắn ghi nhớ từng chuyện lông gà vỏ tỏi.
Căn bản là không thể diễn được với hắn.
Vân Ỷ Phong còn chưa định dừng lại, nhướn mày hỏi tiếp: "Nha, sao Vương gia không nói gì nữa?"
Đôi mắt hắn vốn trong sáng lanh lợi, lúc này lại có thêm vài phần ranh mãnh, càng để lộ ý tứ tương phản với lời nói, chính là muốn chọc người ngứa răng. Dù sao diễn xuất cũng đã bị chọc thủng, Quý Yến Nhiên không còn gì để mất, dứt khoát kéo người đến trước mặt: "Thật sự đã đốt sạch rồi chứ?"
Vân Ỷ Phong nhắc nhở nhẹ: "Muốn có được tin tức của Phong Vũ môn, phải trả bạc."
Quý Yến Nhiên mặc dù trên thân đã không còn gì đáng tiền, bắt gặp ý cười trong mắt đối phương, quyết không để đánh mất phong thái, cuối cùng dứt khoát tháo nhẫn ban chỉ bằng ngọc đen đặt vào lòng bàn tay hắn: "Nói đi."
"Đốt hết rồi." Vân Ỷ Phong chấp thuận, "Vương gia yên tâm, sau khi nghe được chuyện này ta bèn thấy hiếu kì, vốn muốn tìm vài ba bản đọc thử, kết quả một trang giấy cũng không tìm được."
Advertisement / Quảng cáo
Hắn ước lượng ban chỉ trên tay, lại soi kĩ dưới ánh nến một hồi: "Ngọc lục bảo mang hoa văn hình hổ, quả là có giá nha."
"Tất nhiên có giá." Quý Yến Nhiên nói, "Đây là quân lệnh Hổ Phù của đại quân Mạc Bắc, dùng để điều binh khiển tướng."
(*Hổ phù: tín vật của các thống soái, tượng trưng cho binh quyền, thông thường nó dạng như miếng bùa bằng kim loại lớn cỡ bàn tay, nhưng Hổ phù ở đây của Tiêu vương lại là một chiếc nhẫn ngọc to bản có hoa văn con hổ đeo ở ngón cái)
Vân Ỷ Phong sảng khoái nhét vào tay áo: "Đa tạ Vương gia."
Quý Yến Nhiên tức ngực, trừng mắt nói: "Ngươi dám thu nó thật?"
"Vì sao không dám?" Vân Ỷ Phong kì quái hỏi, "Vương gia tự mình đưa ta mà."
"Ôi chao." Kim Mãn Lâm thở dài, đứng dậy ôm quyền nói, "Vân môn chủ đã thấy không thoải mái trong người, chúng ta để ngày khác lại bàn tiếp vậy."
"Cũng được." Vân Ỷ Phong hô hấp khó nhọc, "Thực xin lỗi, thân thể này của ta tệ quá."
Quý Yến Nhiên rất có cấp bậc lễ nghĩa, đích thân tiễn hai cha con ra khỏi Phiêu Phiêu Các, trở về thấy Vân Ỷ Phong vẫn đang ho sặc sụa, mặt mũi đỏ bừng, hắn vốn chỉ đang làm bộ làm tịch, kết quả không cẩn thận diễn quá đà, thật sự lại khiến thân thể phát hoả đến doạ người, liên tiếp uống hai ly trà lạnh lớn mới miễn cưỡng dễ chịu hơn một chút.
"Ngươi sao rồi?" Quý Yến Nhiên hỏi han, một tay ở trên lưng hắn vuốt nhẹ giúp nhuận khí.
Vân Ỷ Phong nói: "Trên giang hồ xác thực tồn tại thuyết pháp về Âm Quỷ huyết trạch, song giống như Vương gia đã nói, thực sự là quá hoang đường."
"Bất kể Kim Mãn Lâm có bịa đặt hay không, những lời vừa rồi của hắn chỉ có một mục đích duy nhất." Quý Yến Nhiên nói, "Hắn muốn chúng ta đi tìm Mộ Thành Tuyết."
Advertisement / Quảng cáo
"Hai cha con này cũng thật khôn khéo." Vân Ỷ Phong ôm bụng, "Chỉ dựa vào việc bản thân chịu mở miệng kể chuyện, đã kịp tạo ra mâu thuẫn giữa chúng ta và Mộ Thành Tuyết, dẫn cả hai bên đấu nhau đến ngươi chết ta sống. Cứ như vậy, dù hắn có phải chủ sử sau màn hay không, thì cũng đã bớt đi được một nửa rắc rối, hay nói cách khác, là bớt đi được một nửa uy hiếp."
"Có thể bị chúng ta nhìn ra mục đích, thực chưa thể coi là khôn khéo." Quý Yến Nhiên nói, "Khuya rồi, nghỉ ngơi trước đi."
Vân Ỷ Phong đáp ứng một tiếng, lại giống như còn có lời muốn nói.
"Sao?" Quý Yến Nhiên hỏi.
Vân Ỷ Phong chằm chằm nhìn hắn một lúc, nhẹ giọng nói: "Không có gì, Vương gia cũng nghỉ sớm đi."
Quý Yến Nhiên trong lòng vẫn còn hồ nghi, cảm thấy nụ cười này của hắn có chút... Quá nửa ngày mới đột nhiên nhớ ra một việc trọng yếu.
"Trả ta Hổ Phù!"
Vân Ỷ Phong nhanh tay đóng lại cửa phòng ngủ.
"Không trả!"
-
vtrans by xiandzg