Nhất Kiếm Sương Hàn
Chương 110 : Một cây đàn cổ
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Nguyệt Viên Viên nhìn theo ánh mắt hắn, nói: "Kia á, kia đều là đàn bỏ đi, còn mấy thứ bên cạnh như tiêu đó sáo đó, hai ngày nữa sẽ bị đưa ra sau núi thiêu huỷ."
Đàn tiêu vẫn tốt, chỉ là bị mọt đục hỏng điêu khắc, hoặc mặt sơn bị tróc, hoặc vì có chút lâu năm nên nhiễm ẩm, âm không còn chuẩn như ban đầu, bị một mồi lửa đốt sạch cũng thật đáng tiếc. Vân Ỷ Phong nhẹ tay gẩy cây đàn trước mặt, thanh âm như bạch thước khàn khàn, thuận miệng nói: "Đây hẳn là "Thước Minh"? Năm đó giá trị ngút trời, nhất là ai muốn nghe mĩ nhân bên bờ Tần Hoài chơi đàn Thước Minh, thì đều phải bỏ ra ngàn vàng, vậy mà giờ đây chỉ hơi lỏng dây một chút, đã bị coi thành củi gỗ đem đốt. Không biết đệ nhất mĩ nhân chốn Kim Lăng coi đàn như mạng ngày nào, sẽ thấy sao nếu nghe được chuyện này."
Nguyệt Viên Viên chưa từng đến Kim Lăng, không tưởng tượng được hai bờ Tần Hoài kiều diễm phồn hoa thế nào, nhưng cũng có chút băn khoăn, đệ nhất mĩ nhân là ca cơ? Rốt cục nàng đẹp đến nhường nào? Hỏi xong còn nói ra suy nghĩ của mình, ta thấy Vân môn chủ mới đẹp! Đẹp tựa thần tiên, không dính bụi trần, mặt như tranh vẽ, áo trắng giống hoa dương.
Vân Ỷ Phong cười nói: "Ừm, ta cũng chưa gặp nàng bao giờ, nhưng khẳng định là không thú vị đáng yêu bằng Viên Viên cô nương."
Nguyệt Viên Viên được khen đến phát ngại, đỏ mặt nói lảng sang chuyện khác: "Nếu Vân môn chủ thấy tiếc mấy cây đàn này, hay là để ta xin Tam thiếu gia xuất ít bạc từ khố phòng, đem chúng đi sửa. Đây là chuyện nhỏ thôi, các thiếu gia nói một câu là được ấy mà, không phiền phức gì đâu."
Ước chừng Quý Yến Nhiên và Giang Lăng Phi sẽ còn nói chuyện thêm một lát, Vân Ỷ Phong gật đầu đồng ý: "Được, vậy chúng ta đi lựa ra mấy cây giữ lại được, đằng nào cũng giết thời gian."
Nguyệt Viên Viên lấy ghế đẩu đến cho cả hai, mang theo cả giấy bút, như chuẩn bị làm đại sự.
Ngoài cửa vụt qua một bóng đen, tốc độ cực nhanh.
Advertisement / Quảng cáo
Vân Ỷ Phong dừng tay, chân mày nhíu lại.
Nguyệt Viên Viên xắn tay áo lên, vừa bê đàn vừa nói: "À, bọn hắn là gia đinh trong phủ, chắc đến xem chúng ta làm gì để bẩm lại với Đại thiếu gia, không cần bận tâm đâu."
Vân Ỷ Phong kinh ngạc: "Thì ra công phu của ngươi tốt như vậy?"
"Cũng tàm tạm thôi." Nguyệt Viên Viên thuận miệng khiêm tốn một chút, sau đó liền đắc chí, "Từ nhỏ công phu ta đã khá rồi, còn được Tam thiếu gia lén dạy thêm một ít nữa, giờ đánh mười nam nhân không thành vấn đề."
Khí lực cũng rất lớn, vác một cây đàn gỗ ba thước sáu tấc năm từ trên cao xuống mà nhẹ như không. Nàng với Vân Ỷ Phong, mỗi người một cây lại một cây, phối hợp đến là ăn ý.
Vân Ỷ Phong xoã mãi tóc dài, thừ người ngồi cạnh bàn. Ánh đèn dưới hiên hắt vào qua cửa sổ, qua một lớp sa mỏng, lại càng thêm yếu ớt ảm đạm.
Quý Yến Nhiên giúp hắn lau khô mái tóc ẩm ướt: "Ngươi muốn tìm hiểu về chuyện xưa, thì cứ giao cho Giang Lăng Phi thăm dò đi."
Vân Ỷ Phong nói: "Cũng được, còn chúng ta thì sao?"
Advertisement / Quảng cáo
"Chúng ta tiếp tục xuôi Nam, đến toà thành mà ngươi thích nhất kia." Quý Yến Nhiên đè tay lên vai hắn, hơi cúi người xuống, "Chuyện của Giang gia, ngươi đừng bận tâm nữa. Nghe nói cảnh sắc Giang Nam hiện tại đẹp lắm, gió nhẹ mưa phùn cỏ cây ẩm ướt, chúng ta cứ chỉ tiêu dao qua ngày như vậy thôi, đến khi nào ngươi chán, mà Lăng Phi vẫn chưa giải quyết xong chuyện ở đây, chúng ta về hỗ trợ cũng không muộn."
Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ: "Sợ là Giang đại ca không đợi được chúng ta về mất."
Quý Yến Nhiên nghe vậy nhíu mày: "Không được nói bậy!"
"Hả?" Vân Ỷ Phong sững sờ, mất một lúc mới hiểu ra để giải thích, "Ý ta là, sống cùng Vương gia tại toà thành nhỏ đó ở Giang Nam, sao mà chán cho được. Đã không chán thì làm gì có chuyện cam tâm tình nguyện rời đi, mỗi ngày trôi qua ngắm mưa bụi, nhìn núi xa, nghe tiếng đàn, nào còn nhớ được về Giang gia nữa chứ."
Quý Yến Nhiên không ngờ hắn lại muốn nói đến ý này, chẳng biết phải đáp lại làm sao: "Ta..."
"Ta hiểu mà." Vân Ỷ Phong cầm lấy tay hắn, áp lên mặt mình, cười nói, "Được, vậy thì mai chúng ta lên đường đến Giang Nam đi."
-
vtrans by xiandzg
Phúc lợi nhân dịp mình mất ngủ hahaa